Buổi chiều nóng gắt nhanh chóng dịu lại bởi cơn mưa. Vị trà xanh thanh mát quyện với lớp kem sữa sánh mịn tan trong cổ họng nhẹ nhàng. Tâm đã đợi Thanh suốt mấy tiếng buổi chiều, đã uống hết bay hai cốc trà sữa mà vẫn chưa thấy bóng dáng người đâu. Nhìn xung quanh, Tâm thấy ai ai cũng có đôi có cặp, những câu chuyện loáng thoáng chứa đựng bao bí mật và niềm vui yên lành. Chàng trai bất giác cúi đầu, tủi thân đến lạ.
Tâm nghĩ về cơn mưa đầu tiên trong mùa Hạ, về cả sự kỳ lạ của con người. Người ta cứ nói thích mưa, cần mưa sau bao ngày nắng hạn, vậy mà khi mưa đổ xuống người ta lại tìm cách né tránh nó. Như bật lên chiếc ô ngăn cách. Như khoác lên mình chiếc áo mưa bùng nhùng. Hay như Tâm bây giờ, trốn bay trốn biến vào cửa hàng tiện lợi kín như bưng. Thế thì gọi là thích sao được. Thích phải là hết lòng bất chấp. Đi bộ dưới trời mưa, hòa làm một với nó. Đạp xe dưới trời mưa, bình tĩnh cảm nhận những mát lành. Mở lòng, chân thành, chấp nhận hết mọi khả năng bị ướt mưa cảm lạnh. Như vậy mới là thích. Thực sự thích.
Mà rảnh rang quá đâm ra nghĩ linh tinh, Tâm lấy earphone bỏ sẵn trong túi áo cắm vào điện thoại thông minh, bật lên bản nhạc yêu thích ngọt dịu như trà sữa mùa Hè. Nhưng rồi ngay cả âm nhạc cũng bất lực chẳng thể ngăn cản trái tim thổn thức từng nhịp đập. Tâm nhớ về lần đầu tiên gặp Thanh dù chẳng có lý do nào cụ thể. Thích một người luôn là như thế. Là dù ở bất cứ đâu, đang làm bất cứ việc gì suy nghĩ cũng hướng về người ấy trước tiên, tình nguyện nhận nụ cười của người ấy làm niềm vui riêng, còn những ngày thấy người ấy ưu tư đi về trên con đường giăng giăng lá úa, lại tự hỏi cớ sao mình cũng buồn?
Thời điểm này khoảng một năm trước, trong khu tổ hợp đô thị hiện đại giữa lòng thủ đô đang chuyển mình, Tâm say mê chạy theo trái bóng rổ to bự, còn Thanh ngả lưng lên dốc cỏ cạnh đó đọc sách miên man. Hoàn toàn là hai kẻ xa lạ. Thế rồi quả bóng bay cao quá vượt ra khỏi hàng rào, rơi trúng mặt Thanh đau điếng. Cô nàng bực điên cầm trái bóng ném xa mãi tít mấy dãy nhà, mất hút. Hai người cãi nhau um sùm. Tâm lý giải chỉ là vô tình thôi vì quả bóng nào có mắt. “Với cả cậu có bị làm sao đâu. Đồ sư tử!”. Thanh cũng không vừa, gân cổ cãi rằng kết quả đã vậy thì nguyên nhân là gì không còn quan trọng nữa. “Vô tình hay cố ý thì cũng trúng mặt tôi rồi, cậu phải chịu trách nhiệm”.
Tưởng “trách nhiệm” gì lớn lao, hóa ra cô nàng đòi ăn cơm nắm rong biển Onigiri ở cửa hàng tiện lợi, những sáu mươi ngàn một phần, Thanh ăn liền ba phần mới bảo “Tạm no”, mất toi của Tâm một trăm tám chục ngàn. Thế là tiền trà sữa cả tuần này ra đi không một lời từ biệt. Tâm nhăn nhó, nghiêng đầu hỏi Thanh sao cậu ăn nhiều thế, không để bụng tối ăn cơm à? Thanh đáp tỉnh bơ, “Tối mình ăn ít đi một tí là được”. Tâm nửa đùa nửa thật, “Ăn nhiều béo đấy”. Thanh vênh mặt, “Béo vẫn xinh”. Thật quá tự tin vào nhan sắc của mình.
Nhưng khách quan mà nói thì Thanh xinh thật, mắt xinh, môi xinh, cài nơ xinh, nói chung là cái gì cũng xinh hết, nhất là những lúc cười. Và chẳng biết liệu Tâm đã phải lòng nụ cười ấy bao giờ mà từ đó luôn cố tình ném bóng qua chỗ Thanh. Ném trúng rồi hai đứa lườm nguýt mấy cái xong lại dẫn nhau đi ăn Onigiri. Có hôm run tay lỡ may ném trượt, Tâm ôm quả bóng rổ về nhà mà lòng buồn rượi, chẳng biết kiếm cớ gì để rủ Thanh đi ăn.
Khu đô thị trồng nhiều cây xanh, không khí trong lành và gió mát kỳ cục. Chiều nào Tâm cũng nhìn Thanh nằm trên dốc cỏ cạnh sân bóng rổ, luôn luôn lặng im dán mắt vào những trang sách. Luôn luôn một mình. Hôm nào trời nắng chói chang thì quanh đây mấy chục mét có liền một cửa hàng tiện lợi, giấu mình trong đó bao lâu người ta cũng không đả động. Cứ vậy một mình tha thẩn tới khi màu huyền tĩnh lặng rơi xuống tán cây rung rinh, Thanh mới đứng dậy ra về, bóng lưng nhỏ bé xa dần một đôi mắt phía sau dạt dào thương cảm. Lần đó Tâm buột miệng hỏi, Thanh chỉ trả lời ngắn gọn bố mẹ bận việc làm ăn, ở nhà không có ai ngoài một con mèo lông trắng như mây.
“Cậu bỏ nó một mình suốt à?”
“Ngược lại thì có. Nó thích lẻn sang nhà hàng xóm chơi với con mèo khác hơn là ở với mình.”
Tâm không hỏi nữa, im lặng nhìn Thanh cắn một miếng Onigiri nhân cá ngừ thơm ngậy. Thanh kể đã thử qua hết các món ở khu ẩm thực, cuối cùng vẫn “kết” cơm nắm rong biển và không gian ở cửa hàng tiện lợi nhất. Quán bún quá nóng, quán phở đông đúc ồn ào, cơm tự chọn thì không hợp khẩu vị. Chỗ này điều hòa mát rượi tuyệt đối thích hợp để trốn nắng…
“Và để ngủ nữa, đúng không?” Tâm nghiêng đầu cùng câu hỏi.
“Ơ, sao cậu biết?”
“Thì mình vào mua trà sữa, vô tình trông thấy…”
Nói dối vẫn còn phải chớp mắt, vậy mà Thanh chẳng mảy may nghi ngờ. Sự thật là hôm dốc cỏ nằm phơi nắng vì vắng bóng cô gái, Tâm mang theo tâm trạng hụt hẫng khó giải thích đi tìm khắp nơi, tới cửa hàng tiện lợi thì thấy Thanh áp má xuống bàn ngủ quên bên cạnh cuốn sách nằm lăn chỏng chơ. Chỗ ngồi đặt đúng vị trí hứng nắng hướng Tây. Từng vạt ánh sáng rực rỡ tới tấp xuyên qua ô kính, chạm lên đôi mắt Thanh khép chặt run run. Tâm hành động trước cả suy nghĩ, mở cửa vào ngồi cạnh che nắng cho cô gái suốt một tiếng đồng hồ. Cảm giác cánh tay mỏi nhừ nhanh chóng tan biến mỗi lần liếc nhìn gương mặt an lành say giấc ngủ.
Hạt giống cảm xúc trong Tâm cứ thế nảy nở không ngừng, chẳng mấy chốc phát triển thành khu vườn xanh tốt, để rồi vào dịp sinh nhật Thanh mười bảy, Tâm quyết định tỏ tình bằng một đóa hồng chín mươi chín bông xếp thành hình trái tim đỏ rực.
“Hoa hồng đỏ tượng trưng cho điều gì, cậu hiểu đúng không?” Tâm lý nhí hỏi.
Thanh gật nhẹ một cái, sợi tóc vương trên khuôn trán rung rinh. Rồi cô thắc mắc tại sao lại là 99 bông hồng mà không phải 100 tròn vẹn. Khoảnh khắc ấy Tâm như nín thở, gom hết dũng khí buông trôi câu nói:
“Vì còn thiếu cái gật đầu của cậu. Tình cảm luôn cần có hai người mà.”
Chiều tắt nắng, cơn gió thổi qua hàng cây bao cảm xúc rì rào. Ngồi trên băng ghế cửa hàng tiện lợi, ánh hoàng hôn dịu nhẹ lướt trên gương mặt Thanh từng đường nét ngại ngùng. Vòng tay đưa ra định nhận bó hoa, xong nghĩ thế nào nửa chừng lại thu về. Màu hoa đỏ nổi bật dường như khiến cô gái mơ hồ e sợ. Vì thế, bất chấp nhịp đập rối loạn của yêu thương, Thanh nhỏ nhẹ đáp:
“Mình không thích hoa đâu!”
Hai người rơi vào im lặng. Tâm ngầm hiểu về cách thức từ chối khéo léo, còn Thanh vừa dứt lời đã thấy hối hận mất rồi, loay hoay tìm cách sửa chữa nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Ngôn ngữ như bị nhốt ở cổ họng, mắc kẹt mãi giữa ranh giới phân vân và sợ hãi. Bỗng nhiên ánh điện bật sáng từ cửa hàng tiện lợi sau lưng, nhành cây nào đó đổ xuống trước mặt bóng lá rung rinh. Một tia sáng chợt lóe lên.
“Mình thích lá hơn. Lần tới có thể tặng mình lá không?”
Nói xong thực lòng cũng không hiểu mình nói gì, sau cùng chỉ muốn tìm cách lảng tránh phần cảm xúc chân thật nhưng có phần quá sức tại thời điểm này. “Xin lỗi cậu, mình chưa sẵn sàng”. Thanh vừa nghĩ vừa chạy vụt đi, bỏ Tâm ở lại với đóa hồng ủ rũ và hàng ngàn thắc mắc. Thích lá không thích hoa, là ý gì?
Buổi tối về nhà, Tâm gác tay lên trán suy nghĩ miên man chuyện hoa lá. Hoa nhiều màu sắc cũng như sắc độ, còn lá thường chỉ một màu xanh đơn thuần. Hoa rực rỡ nổi bật bao nhiêu thì lá lặng lẽ giản dị bấy nhiêu. Ai đó sẽ thích thú nhặt lên một bông hoa rơi trên thảm cỏ, nhưng lá chắc chẳng bao giờ. Lá rơi đầy phố mùa lá rụng, lá xanh mải miết ngàn chiếc na ná nhau. Phải chăng Thanh không thích tình cảm được thể hiện theo cách quá phô trương và dễ dàng “mua được”. Như đi mua hoa bạn chỉ cần tiền, muốn kiểu gì, màu gì đều có hết, nhưng mua lá thì ai bán cho. Bạn phải tự tay hái, tự mình lựa những chiếc lá xanh nhất, đẹp nhất bằng tất cả chân thành. “Phải rồi! Hẳn bởi mình chưa đủ chân thành”. Tâm mỉm cười cùng kết luận, chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Hành trình thu thập lá chân thành bắt đầu ngay buổi sáng hôm sau. Tâm thức giấc khi sương sớm còn chưa tan, đi khắp khu đô thị hái lá bỏ vào hộp mica trong suốt. Lá xà cừ, bằng lăng, lộc vừng, osaka đỏ… những loài thân gỗ trồng để lấy bóng mát phổ biến nhất. Buổi sáng trong mát thấm đẫm mùi cây cỏ sau trận mưa đêm qua. Tâm lùng khắp mọi khu vườn, công viên quanh nhà, đếm đi đếm lại cũng chỉ được hơn mười loại lá, rồi hớn hở như tìm ra kho báu khi phát hiện cây xoài đứng chơ vơ một góc với những hàng lá dài óng mượt. Nhưng vẫn chưa đủ. Tâm mở rộng phạm vi tìm kiếm ra toàn thành phố, chạy xe vòng vòng và dừng lại bên vệ đường bất cứ khi nào màu xanh lọt vào tầm mắt. Nhiều khi chỉ tình cờ như lá bàng rơi lên tóc đúng lúc radio góc phố ngân lên bản tình ca. Lá phượng đối xứng thẳng thớm mà Tâm phải trèo qua hàng rào trường học mới hái được. Rồi tới một ngày chân thành vượt ra khỏi biên giới bụi bặm. Hàng giờ xe chạy Tâm ngồi bên trong nhìn cuộc sống thản nhiên lướt qua ô kính. Lá phong ven hồ nước ngoại ô mùa Thu đỏ rực như mặt trời. Lá rẻ quạt theo gió dạt đến bên Tâm vào buổi chiều ngồi trên dốc núi nhìn xuống đồng ruộng mênh mang. Chàng trai lần lượt in dấu chân khắp các miền đất lạ, vào rừng sâu, lên núi cao, đi qua biết bao con sông dài rộng. Nhiều lúc cũng không rõ lá này tên gì, cứ bỏ vào hộp vậy thôi. Lâu dần, những chiếc lá khô sậm thành màu hạt dẻ, mùi nhựa mới biến mất và từng đường gân nổi rõ như mạch máu trên phiến lá. Tâm thoáng băn khoăn bởi lẽ hoa lìa thân sẽ tàn, lá lìa cành sẽ héo úa. Nhưng màu xanh của lòng chân thành sẽ nằm lại trong chiếc hộp. Mãi mãi và tròn vẹn.
Cậu đang ở đâu?
Tại sao không trả lời tin nhắn của mình?
Tại sao bỗng nhiên biến mất?
Cậu không còn muốn gặp lại mình phải không?
Những tháng ngày mùa Hè rong ruổi, dựng lều trại giữa miền đồi heo hút gió, nhảy xuống suối tắm nắng lấp lánh hay trốn dưới tàu lá chuối nghe mưa, Tâm nhớ Thanh vô bờ nhưng nhất định không phản hồi lại tin nhắn cô gửi. Tâm muốn giữ bí mật về món quà tới phút cuối. Và quan trọng hơn cả, hộp lá vẫn chưa đầy, chàng trai vẫn cảm thấy mình chân thành chưa đủ.
Thu sang, Đông tới, Xuân gõ cửa, Thanh quay về chuỗi ngày bình thản nằm đọc sách trên dốc cỏ, thi thoảng lang thang cửa hàng tiện lợi ăn Onigiri một mình, uống trà sữa cũng một mình. Thật lòng Thanh chưa bao giờ thích trà sữa, thứ đồ uống nhiều đường theo cô chỉ hợp với tụi trẻ nhỏ thèm muốn bệnh béo phì, vậy mà trước khi kịp hối hận, anh nhân viên đeo tạp dề đã nhã nhặn đem ra một cốc matcha kem sữa sánh mịn. Đúng loại cậu ấy thường hay uống. Nỗi nhớ cứ vậy gõ cửa suốt mấy mùa xa cách. Mỗi lần nghe tiếng đập bóng da bụp bụp, Thanh đều mặc định là cậu ấy mà bật dậy tìm quanh bằng đôi mắt dáo dác. Nhưng cuối cùng chỉ nhìn thấy nắng chảy tong tong trên sân bóng lác đác vài người lạ. Xịu mặt buồn bã, Thanh chỉ biết ngồi nhìn bầu trời trôi đi, trôi đi… Rồi một ngày kia…
“Ting ting…” Máy điện thoại báo tin nhắn mới.
Mình về rồi, gặp nhau một lát, được không?
“Ting ting…” Chuông cửa reo vui chào đón vị khách mới. Tròn một năm sau ngày 99 bông hồng bị từ chối. Sinh nhật Thanh mười tám tuổi, cô gái lao vào quán với mái tóc ướt nhẹp vì mưa, vài sợi nhỏ trách cứ còn dính trên môi, trên mắt. Làn hơi đông cứng lại. Tâm thấy Thanh liền vẫy tay ra hiệu, cô từ từ tiến tới rồi ngồi xuống, khoảng cách thật gần để thấy rõ niềm vui ánh lên trong mắt Tâm, trên gương mặt đang dãn ra, cánh tay rắn rỏi và màu da rám nắng khỏe khoắn.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám, chín, mười. Tâm đặt lên bàn chân thành trên khắp thế gian, 10 hộp nhựa đựng 1000 chiếc lá. “Tặng cậu! Sinh nhật vui vẻ nhé”. Thanh xúc động nghẹn lời, cơn mưa từ mắt rơi xuống bao nỗi niềm dồn nén. “Mình nói đùa mà cậu ấy hái thật. Ngốc nghếch!” Thanh giành lấy cốc trà sữa của Tâm, hút liền mấy hơi nhằm lấy lại bình tĩnh, rồi hít sâu, quệt nước mắt nhìn thẳng: “Một năm qua có gì thay đổi không?” Tâm hiểu ý, lắc đầu bảo không, đã đi qua bao nhiêu mỏm núi, con sông, thế giới dù to lớn rộng mở bao nhiêu vẫn muốn trở lại bên cạnh một người. Thanh đỏ mặt, dập dềnh giữa những lời ngọt ngào ấy như con thuyền giấy bị dòng nước cuốn trôi, chẳng mấy chốc thì chìm nghỉm.
Tâm vẫn ngồi yên, mái đầu nghiêng nghiêng đợi Thanh lên tiếng.
Màn nước trắng bọc lấy khu đô thị giờ này lên đèn. Ánh sáng lững lờ trôi qua tấm kính mờ nhòe của cửa hàng tiện lợi, chảy xuống ngón tay Thanh những xao động lấp lánh. Sinh nhật năm trước, cô hỏi Tâm tại sao là 99 bông hồng mà không phải 100 tròn vẹn. Tâm trả lời “Vì còn thiếu cái gật đầu của cậu…” Sinh nhật năm nay, Thanh tự hiểu nên không cần hỏi nữa, là tròn vẹn 1000 chiếc lá chứ không phải 999, bởi vì chân thành ngay từ đầu vốn dĩ đã không đòi hỏi hồi đáp. Mười bảy tuổi, cô còn quá trẻ để hiểu thấu bản thân, cậu cũng chưa đủ trưởng thành để bao dung kẻ khác. Mười tám tuổi, dẫu còn bao nhiêu liều lĩnh và mạo hiểm, nhưng nếu đã lỡ phải lòng nhau rồi thì sao không thử can đảm một lần nắm tay. Không thử thì mãi mãi chẳng biết ấm áp và chân thành có màu xanh của lá. Học cách chân thành cũng giống như đi tìm một chiếc lá xanh giữa hàng ngàn chiếc lá xanh khác, không dễ nhận rõ trong lần đầu tiên nhưng chỉ cần kiên trì đến cuối cùng thì chắc chắn không gì là uổng phí.
Nghĩ thế, Thanh nhoài người kéo về một hộp lá, nhấc lên ôm nó vào lòng.
| Xu | Raxu Nguyễn.
— Truyện ngắn đã đăng trên tạp trí “Trà sữa cho tâm hồn” với tên gọi “999 bông hồng và 1000 chiếc lá”.
Comments