Ở cái tuổi đã đi qua ngây ngô, tôi vẫn là một đứa trẻ mải chìm đắm trong nỗi bất an về tương lai, không biết điều gì đang chờ đợi mình trên con đường phía trước, càng không biết những điều ấy sẽ tác động và thay đổi con người mình theo hướng nào. Nỗi sợ ấy lớn dần, nhất là khi tôi nhận thức rõ ràng thời gian không có chiều ngược lại. Những lời đã nói, những việc đã làm, dù đúng hay sai cũng đã kẹt lại tại một thời điểm nào đó trong quá khứ, không thể thay đổi được nữa.
Một người bạn từng nói với tôi: “Hãy chụp thật nhiều ảnh, nếu cậu muốn gìn giữ tuổi trẻ.” Nhưng những bức ảnh nhiều khi chỉ lưu giữ được đường nét, còn cảm xúc thì không, hoặc nếu có thì cũng rất khó trọn vẹn. Thế nên tôi bắt đầu viết, giữa bốn bức tường lạnh trong khoảng thời gian đi học xa nhà. Cuộc sống tự lập đồng nghĩa với cô đơn, và cô đơn đồng nghĩa với bốn điểm thẳng hàng: Nhà – Trường học – Cửa hàng tiện lợi – Quán ăn.
Tôi muốn kể câu chuyện có thật về người bạn kia. Cấp một, bạn tôi nói muốn trở thành họa sĩ. Mọi người bảo ừ trẻ con mơ mộng chút mới giống trẻ con. Cấp hai, vẫn những con người ấy, không ai nói gì với bạn nữa. Cấp ba, tương lai không đuổi kịp nỗi sợ ở hiện tại, thầy cô nói ngắn gọn: “Hãy nghĩ cho kỹ vào.” Bố mẹ thì khuyên hãy chọn ngành này ngành kia đi, dễ xin việc, cuộc sống sau này mau ổn định. Ừ thì ổn định. Rồi đại học, bạn chán nản, bạn nói mình vẫn muốn trở thành họa sĩ. Và tất cả cười mỉa mai: “Đừng có mơ mộng nữa mà!” Ước mơ của bạn tôi đã chết như thế, vì những khuôn mẫu mà xã hội áp đặt lên những đứa trẻ, và vì sự do dự. Về phần tôi, tôi chỉ có một ước mơ nhỏ nhỏ, rằng nếu ngày nào đó mình chẳng may biến mất, những cảm xúc tôi gửi gắm trên trang giấy vẫn có thể chạm đến trái tim ai đó, khiến họ nhận ra những điều mà ở tuổi của họ tôi chưa kịp nhận ra. Và đương nhiên, tôi sẽ rất vui, vì biết được sự tồn tại của mình đã ghi dấu trong lòng người khác, theo cách mà chính tôi cũng không tưởng tượng ra.
Mọi thứ ở “Nỗi buồn màu xanh lá” đều giản đơn và thuần khiết: Một ánh mắt thoáng qua, một cái chạm tay thật khẽ, một cái siết vai kìm nén cơn run rẩy, một ít nắng sưởi ấm trái tim, một ít mưa rơi cùng nỗi nhớ, một ít vui khi cô bạn cùng bàn hôm nay mặc chiếc áo màu mình thích, một ít buồn vì nụ cười ấy sao chẳng dành cho mình, và một ít chông chênh khi đứng giữa giao lộ có quá nhiều ngã rẽ. Sự thật là, ở độ tuổi mọi cánh cửa mở ra đều thấy bầu trời xanh thật xanh, dũng cảm thường không đuổi kịp do dự, như một màn sương ngăn cách bạn và nỗi nhớ phía bên kia, thay vì tiến thêm một bước, đi xuyên qua nó chẳng khó khăn gì, bạn đứng yên và chờ sương tan hết. Những người đi tìm nhau thường lạc mất nhau theo cách như thế.
Và thật không may, tình cảm chẳng phải một nắm không khí lạnh, cứ xoa xoa vài cái rồi cho tay vào túi là hết, là xong. Đôi khi nó để lại trong trái tim những vết xước ký ức, bền bỉ và dai dẳng. Nhưng quan trọng hơn tất cả, cho dù những ký ức ấy là niềm vui hay nỗi buồn, thì chắc chắn vào một ngày cách xa bây giờ, quay đầu nhìn lại, bạn sẽ thấy tất cả đều đẹp.
Ký ức luôn luôn đẹp, dù có màu gì.
Link đặt sách “Nỗi buồn màu xanh lá” với chữ ký tác giả:
| Xu | Raxu Nguyễn.
Comments