Chúng ta sinh ra để trở thành một bản thân tốt nhất, không phải để tìm cách hơn thua với đời.
| Xu |
Chẳng biết bạn đã từng trải qua cảm giác này chưa… Rằng thứ mà bạn coi trọng như sinh mệnh, trong mắt người khác lại chẳng đáng mấy đồng?
Có vô số kiểu thành công: Thành công về vật chất. Thành công về tri thức, về thể chất, về tầm ảnh hưởng, cảm xúc hay tinh thần… Biết bao nhiêu khía cạnh đa dạng của cuộc sống. Nhưng người đời vốn thiếu lòng kiên nhẫn, chỉ đọc được đến “vật chất” là ngừng.
Cùng một câu nói, cùng một lý lẽ, nhưng tài khoản của bạn phải có vài tỉ thì người ta mới chịu tin. Thật lạ lùng!
Vậy cuối cùng bạn sẽ lựa chọn thế nào? Bước vào trường đua để vượt lên trên tất cả, sau đó ngoảnh lại cùng nụ cười khinh khi, cao ngạo, hay cứ thế bỏ ngoài tai mọi lời chế nhạo, bình tĩnh rẽ sang lối nhỏ, âm thầm tận hưởng thế giới của riêng mình?
Giữa dòng đời hối hả ngược xuôi, bao năm mải miết lênh đênh trên đại dương như thanh gỗ mục, mặc kệ sóng gió đẩy trôi, có bao giờ bạn chịu neo lại lòng mình bằng một ước mơ sáng ngời nào đó? Có bao giờ giữa đám đông ồn ã huyên náo, bạn lắng tai nghe và tự hỏi liệu trái tim mình thực sự hướng về nơi nào? Bạn muốn đi về đâu, muốn sống ra sao, muốn sinh mệnh của mình cuồn cuộn chảy ra khơi xa hay kẹt lại giữa chốn ao tù nhỏ đục?
Thứ mà bạn thích, đừng hỏi người khác có đẹp hay không.
Việc bạn muốn làm, đừng hỏi người khác đồng tình hay phản đối.
Bạn lựa chọn, bạn chịu trách nhiệm.
Bạn cảm thấy xứng đáng là được.
Vì sao ư?
Vì người đang thở từng nhịp thở là bạn. Không ai có thể sống thay bạn.
Vì thế giới này không thiếu chuyện đúng đắn, chỉ thiếu chuyện có ý nghĩa.
Vì thứ người khác có chưa chắc đã là thứ bạn cần.
Điều người khác cho là đúng, ở chỗ bạn có thể là sai lầm.
Hãy nhìn thẳng phía trước và bước đi, ngược dòng đám đông nhưng thuận theo lòng mình. Ngẩng đầu nuốt nước mắt xuống họng, cắn răng chịu đựng, nhẫn nhịn, không ngừng tìm cách tranh đấu, mới mong có ngày thoát khỏi những do dự, lưng chừng…
Mùa hè này, mình gửi đến bạn “Mình phải sống như biển rộng sông dài” như một món quà chia tay, cùng với lời nhắn nhủ:
Tâm như ly nước nhỏ, thả vào một hòn sỏi là đầy, tràn cả ra ngoài.
Tâm như đại dương, dễ dàng ôm vào lòng cả bầu trời, núi lửa phun trào cũng chẳng đáng kể.
Chúng ta phải sống như đại dương, chứ đừng giống như ly nước. Không lý nào lại nhỏ bé và tầm thường như vậy. Chúng ta phải cao lớn và giỏi giang hơn thế, không bắt buộc phải vá trời lấp bể, nhưng ít nhất phải tìm được chính mình.
Mình phải sống…
Như lá xanh, lặng lẽ mà không giấu giếm
Như mây bay, không bận tâm mặt đất đảo điên.
Như sóng vỗ, ngàn năm mải miết…
dù đã biết chẳng vào được đất liền.
Link đặt sách “Mình phải sống như biển rộng sông dài”:
Hoặc đặt trọn bộ combo 5 cuốn của Xu tại:
| Xu | Raxu Nguyễn
Comments