Press ESC to close

Tác giả Xu

25 bài viết
701 lượt xem
| Xu |

Mọi ngày ở Lặng đều bình yên như nhau. Quán nhỏ nằm dưới bóng mát của tán cây, bầu không khí lúc nào cũng thơm ngát mùi lá. Trên mỗi chiếc bàn vuông đặt một chậu bạc hà nhỏ. Tấm rèm từ một loài dây leo rủ xuống bên cầu thang dẫn lên tầng hai. Những chiếc ghế màu cốm non thiết kế theo phong cách Châu Âu, lúc xê dịch vang lên âm thanh chừng mực và…

478 lượt xem
| Xu |

“Một năm sau cậu muốn làm gì?” Dưới vạt nắng trưa rọi qua tán lá xanh, có một người khẽ khàng hỏi vậy.  “Hai năm nữa cậu đang ở đâu?” Thanh kéo vạt tóc phía sau đưa lên ngang mũi, mắt nhìn vô định. “Mười năm ngoảnh lại có còn nhớ nổi mình?” Những câu hỏi không chờ hồi đáp, tựa không khí lẫn vào làn khói trắng đục của chiếc xe buýt nghiêng vào trạm. Chúng tôi…

498 lượt xem
| Xu |

Buổi chiều nóng gắt nhanh chóng dịu lại bởi cơn mưa. Vị trà xanh thanh mát quyện với lớp kem sữa sánh mịn tan trong cổ họng nhẹ nhàng. Tâm đã đợi Thanh suốt mấy tiếng buổi chiều, đã uống hết bay hai cốc trà sữa mà vẫn chưa thấy bóng dáng người đâu. Nhìn xung quanh, Tâm thấy ai ai cũng có đôi có cặp, những câu chuyện loáng thoáng chứa đựng bao bí mật và niềm…

443 lượt xem
| Xu |

Tháng Chín, tiếng ve đã im bặt. Hương vị thanh khiết của mùa thu đong đầy trong từng cơn gió mát. Trường THPT Thăng Long – Hà Nội hôm nay sôi nổi hơn hẳn ngày thường. Sân khấu trang nghiêm với lẵng hoa bày bốn góc, bục phát biểu đặt chính giữa , phía sau là bức tượng Hồ chủ tịch nổi bật trên tấm phông màn màu xanh ngọc. Phong đứng cuối hàng, uể oải dựa vào…

1440 lượt xem
| Xu |

Thường xuyên có độc giả inbox hỏi tôi: “Em lựa chọn con đường này có đúng hay không?” Tôi thường đáp lại thế này: “Đúng hay không phải thử mới biết. Lựa chọn con đường nào không quan trọng. Có hy vọng hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là bạn can đảm đưa ra một lựa chọn, và tự mình chịu trách nhiệm với lựa chọn đó.” Chính cái thái độ “dám chọn và dám chịu”…

739 lượt xem
| Xu |

1. Tớ Hồi đó mẹ hay sai tớ đi mua cái nọ cái kia, toàn đồ lặt vặt nên tớ cũng chẳng nhớ là gì. Tớ thường cố tình chọn đường vòng để ngang qua nhà cậu, chỉ lướt qua nhìn cậu một cái rồi lại đi. Có thế thôi mà vui lắm cậu ạ! Lớn lên tớ mới biết gọi tên cảm giác đó là “thích”. Hóa ra tớ thích cậu đã lâu đến thế. Thích cách…