Thường xuyên có độc giả inbox hỏi tôi: “Em lựa chọn con đường này có đúng hay không?” Tôi thường đáp lại thế này: “Đúng hay không phải thử mới biết. Lựa chọn con đường nào không quan trọng. Có hy vọng hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là bạn can đảm đưa ra một lựa chọn, và tự mình chịu trách nhiệm với lựa chọn đó.” Chính cái thái độ “dám chọn và dám chịu” đó mới từng bước từng bước tạo nên một phiên bản hoàn chỉnh và khác biệt của con người bạn.
Chọn đúng, là hạnh phúc viên mãn đủ đầy. Chọn sai, là tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại. Đúng hay sai, đều đáng để thử một lần.
Đừng đợi đến khi mọi điều kiện thuận lợi xuất hiện mới bắt đầu hành động. Ngược lại, hãy bắt tay hành động ngay, với tất cả những gì bạn đang có.
“Ước mơ”, chính là khi bạn biết dù nó khó trở thành hiện thực nhưng vẫn kiên trì theo đuổi, chỉ vì không nỡ phụ bạc trái tim mình. Bạn muốn nhân lúc trái tim vẫn còn đập, dòng máu vẫn còn ấm, phải thử một lần dốc sức làm việc mình muốn làm. Tranh thủ lấp đầy mọi khoảng trống mang tên “tiếc nuối” và “hối hận”. Từ tốn mà bền bỉ, vẽ nên diện mạo trọn vẹn của cuộc đời.
Dù không phải sự trả giá nào cũng nhận về kết cục tốt đẹp, nhưng hãy nhớ rằng: Bạn vẫn phải nỗ lực và không ngừng hy vọng.
Không phải vì có hy vọng nên mới cắn răng nỗ lực, mà bởi vì thông qua nỗ lực, hy vọng mới dần dần xuất hiện.
Nếu bạn trân quý thứ gì đó đủ nhiều, bạn sẽ biết cách nắm chặt nó trong lòng bàn tay.
Nếu bạn yêu một ai đó đủ sâu, bạn sẽ không bao giờ dễ dàng thốt ra câu từ biệt.
Nếu bạn bị ám ảnh bởi cái đích mình phải đến, tự nhiên bạn sẽ biết phải đi hướng nào.
Và tự bạn biết, tự bạn hiểu là đủ. Bởi vì…
Giá trị của một người, nếu cần đến những người xung quanh thừa nhận thì không phải giá trị đích thực.
Thế giới này nói với bạn, bạn rất khác biệt.
Chính vì bạn khác biệt, bạn sẽ bị phân biệt đối xử.
Nếu bạn không muốn bị phân biệt đối xử, đơn giản chỉ cần hòa tan vào cái đám đông đáng chán đó. Nương theo họ mà sống một cách hài hòa. Như chiếc lá rơi xuống lòng sông, phó mặc số phận cho con nước xiết.
Thế giới này muốn nhào nặn bạn thành hình thù mà nó muốn, biến bạn thành một bộ phận không thể tách rời của nó. Còn bạn, việc bạn phải làm là ngẩng cao đầu, ném về phía thế giới đó một ánh mắt khinh khi, và nói:
“Bạn là bạn, mà tôi là tôi. Chúng ta không thể đổi chỗ cho nhau. Thế nên, hãy ngừng cho mình cái quyền phán xét và xen vào cuộc đời người khác.”
Chỉ tồn tại duy nhất một cách khiến tôi thay đổi, đó là tự tôi thay đổi chính mình.
Nếu có ngày tôi buộc phải thay đổi, tức là tự tôi cảm thấy thực sự cần phải thế, chứ tuyệt đối sẽ không nghiêng ngả vì những tác động bên ngoài.
Tôi mang trong mình một ước mơ, và sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ ước mơ đó. Các người càng khinh thường nó bao nhiêu, tôi sẽ càng thương xót và bảo vệ nó bấy nhiêu. Tôi lại càng mong các người khinh thường nó đến tột cùng, để tôi càng có lý do bảo vệ nó đến kiệt quệ.
Tôi không có tiền bạc dư dả, không có ngoại hình xán lạn, cũng không có những phẩm chất ưu việt trời ban. Nhưng tôi sẽ luôn ở đây, nhất định sẽ không thỏa hiệp, nhất định sẽ không hèn kém đến mức tâm nguyện trong lòng cũng chẳng thể giữ gìn.
Ước mơ của tôi có thể không đáng tiền.
Năng lực của tôi có thể không đáng giá.
Lựa chọn của tôi có thể là sai lầm.
Nhưng ít ra, tôi đã dám sống, dám hết lòng vì điều tôi tin tưởng.
Không giống một số người đã chết tâm.
Xem lòng nhiệt thành là mộng tưởng hão huyền.
Xem lòng can đảm là ra vẻ giả tạo.
Lấy sự khôn ngoan để ngụy biện cho bản tính ích kỷ hèn nhát.
Những người đó, thấy máu đổ ra từ trái tim người khác, cũng chỉ như thấy tương cà rơi ra từ chai nhựa, căn bản đã vô phương cứu chữa từ lâu.
Bạn không cần bận tâm đến những người đó.
Hãy cứ là chính bạn, làm những điều bạn mong muốn.
Thành công dù không đến, nhưng chắc chắn, hạnh phúc sẽ đến.
| Xu | Raxu Nguyễn
Comments