Press ESC to close

Raxu Nguyễn

13 bài viết
3916 lượt xem
| Xu |

Mình sẽ không quên ngày hôm ấy: Ngồi trong ký túc xá ngắm mưa rơi rả rích, trước mặt là chiếc laptop mà hiện tại đã hỏng nhưng mình vẫn chẳng nỡ bỏ đi. Bằng một linh cảm tình cờ nào đó, mình mở phần mềm soạn thảo văn bản MS Word và bắt đầu gõ những dòng truyện ngắn đầu tiên. Từ đó đến nay đã hơn bảy năm, thế giới biến đổi nhanh đến chóng mặt….

6823 lượt xem
| Xu |

Bạn thương mến,Tiền bạc chỉ làm nên lớp vỏ…Danh tiếng vốn chỉ là hư vô…Hào quang không hề có sức nặng…Chỉ duy nhất nụ cười của bạn, là điều cả đời mình theo đuổi.Bạn chỉ biết, câu chữ của mình đã an ủi bạn. Nhưng không biết, nụ cười của bạn đã cứu vớt mình.Một emoj thả dưới comment. Một lời thân thương gửi vào inbox… Cứ thế, bạn trở thành ý niệm đầu tiên của mình mỗi…

8023 lượt xem
| Xu |

“Đời là chiến trường, và ai ai cũng đang chiến đấu. Không giúp được gì nhau. Không sống được thay phần của nhau thì im lặng đi. Đừng phán xét người khác khi chưa chắc đời bạn đã ra gì…” Chúng ta vẫn luôn như thế, chỉ nhìn thấy ánh hào quang của người khác, nhưng chẳng hề hay biết những mất mát mà họ đã đi qua. Chúng ta trách móc cuộc đời quá bất công, trong…

8894 lượt xem
| Xu |

Hi! Xin chào mọi người. Mình là Xu: Founder và tác giả duy nhất của Nỗi buồn màu xanh lá – Fanpage truyền cảm hứng sống với hơn 1 triệu lượt theo dõi trên mạng xã hội Facebook. Hành trình trở thành tác giả của mình bắt đầu từ cuối năm 2013, trong quãng thời gian mình sinh sống và học tập tại Singapore. Học hành thời kỳ đầu nhàn hạ, bản tính mình lại hướng nội, không…

2671 lượt xem
| Xu |

Trái tim tan nát. Cô đơn bủa vây. Mình mở Word lên, vừa mỉm cười vừa gõ một đoạn: “Dù ngày mai có là tận thế thì hôm nay vẫn phải mỉm cười nhé!Bởi vì mạnh mẽ không phải một lựa chọn, đó là con đường duy nhất…” Nản lòng vì thất bại. Tự ti với ý nghĩ mình chẳng bằng ai. Cũng viết vài dòng tự an ủi bản thân: “Đừng vì người khác đi trước mình…

2173 lượt xem
| Xu |

Không cần làm hoa để rực rỡ nổi bật.Làm lá thôi, và lặng lẽ xanh… | Xu | Đó là những ngày chúng ta chưa có gì, nhưng cảm giác như đã có tất cả. Thời gian lặng lẽ lùi xa, nhường chỗ cho tất cả vô tư, dại khờ và nông nổi. Cuộc sống giản đơn chỉ quanh quẩn giữa ba điểm thẳng hàng: Nhà – trường học – quán ăn. Thế giới lúc bấy giờ chưa…