Không cần làm hoa để rực rỡ nổi bật. Làm lá thôi, và lặng lẽ xanh.

| Xu |

16 tuổi lần thứ nhất. Âm thanh giảng bài dường như không chịu lọt vào tai. Hy nghiêng đầu chờ ở góc áng chừng 90 độ, má áp lên hai cánh tay xếp chồng. Cặp mắt khép hờ, để hàng mi dài và cong phủ xuống thản nhiên. Vạt nắng mùa Xuân lọt qua cửa sổ mở, đặt nụ hôn dịu dàng lên một bên má chớm đỏ, ấm nóng. Tôi mím môi, để nụ cười đi qua ánh nhìn thoáng vội vã. Ngòi bút gạch từng nét chì chậm rãi, diễn tả giỏ cây treo không rõ chủng loại vào giây phút ngẫu hứng. Những chiếc lá nhỏ xinh nép sát nhau líu ríu, hiện lên chính giữa dải nắng rực rỡ vắt ngang qua mặt bàn.

“Mộng mơ.” Hy đoán.

“Mình cũng chẳng rõ cây gì, thấy treo bên ngoài tiệm Hoa tươi mùa Xuân đầu phố. Anh chủ bảo dùng để trang trí thôi. Không bán.”

“Mộng mơ. Chắc chắn trăm phần trăm đó Minh. Mà cậu lạ nhỉ, vào tiệm hoa hỏi mua cây cảnh?”

“Ừ thì… tiện nên hỏi thôi. Mình thích mấy thứ xanh xanh bền bỉ, trong khi hoa toàn màu đỏ, vàng, hồng, để qua mấy hôm là héo rũ.”

Hy che miệng ngáp, bảo vẫn thích hoa hơn, không muốn nó héo thì đừng ngắt khỏi thân cây là được. Rồi bạn ấy vươn vai mệt mỏi, nói nhỏ mình chợp mắt chút xíu, hôm qua đi hát nửa đêm mới về, bị mẹ mắng tơi bời, xong còn phải thức đêm giải quyết đống phương trình. Chưa kịp hỏi thêm thì Hy đã ngủ, hơi thở phả lên mu bàn tay tôi từng nhịp đều đặn. Tôi lay nhẹ cậu bạn bàn trên, nhắc ngồi dịch vào che cho Hy đi, không cô nhìn thấy lại phạt bạn ấy, như nhiều lần trước.

Qua mấy hôm, chuông cửa reo inh ỏi, đánh thức tôi giữa giấc ngủ. Mắt nhắm mắt mở, tôi chạy xuống tầng một. Người bấm chuông biến mất đâu, để lại giỏ cây mộng mơ trước cửa, kèm tấm thiệp chúc mừng sinh nhật. Não bộ căng ra nhằm lấy lại ý niệm về thời gian. Tháng sau mới sinh nhật tôi mà. Đúng lúc ấy, Hy nhắn tin.

Quà sinh nhật sớm cho cậu.

Không đợi tới tháng sau được à?

Không.

Vì sao?

Mình đang đứng trên cầu, chuẩn bị nhảy.

Cái gì? Trái tim như rụng xuống. Tôi bấm số gọi cho Hy. Bạn ấy không bắt máy, còn nhắn lại nếu gọi nữa mình sẽ nhảy thật.

Không gọi, không gọi thì thôi.

Hy, đừng làm mình sợ.

Hy, Hy ơi, nói gì đi.

Những tin nhắn liên tiếp cách nhau chỉ vài giây, không có hổi âm. Năm phút tiếp theo vẫn hoàn toàn thing lặng. Tôi nín thở vì căng thẳng, run rẩy đi lại loanh quanh phạm vi nhỏ, cho tới khi điện thoại rung lên lần nữa.

Đùa thôi, trêu Minh cho vui.

Vui? Đùa vậy tôi mắc bệnh tim thì sao? Hy chịu trách nhiệm không?

Thôi mà, mình đang buồn nên muốn thay đổi không khí chút.

Buồn? Nên lúc nãy chưa nói gì đã chạy đi?

Ừ, mặt mình ướt tèm lem, Minh không muốn thấy đâu.

Mẹ lại mắng Hy à?

Ừ, còn ai vào đây nữa.

Tôi treo giỏ mộng mơ lên trước cửa sổ hứng nắng, ngồi ở bàn học chống cằm, nhìn nó đung đưa. Nắng chiều rơi rớt, nhuộm vàng những cánh lá xanh nhỏ xinh. Thân cây leo mềm oặt, trườn dài xuống dưới như muốn tìm vật gì đó bám vào, giống cảm xúc của tôi lúc này cũng đang lơ lửng trên mây, cần lắm một điểm tựa kéo ngược trở lại mặt đất.

Sáng hôm sau, tôi rẽ vào tiệm Hoa tươi mùa Xuân trên đường đi học, ngó nghiêng hồi lâu, nhận thức rõ ràng giỏ mộng mơ treo ngoài cửa đã biến mất. Tôi đem chuyện thử hỏi anh chủ, tên Nguyên, cao ráo và khá đẹp trai.

“À, cô bé chạy vào cùng nước mắt, không rõ đầu đuôi làm sao. Hỏi qua chỉ biết tên Hy. Anh nói Hy đừng khóc, anh sẽ giúp trong khả năng có thể. Hy liền nài nỉ bán cho em giỏ mộng mơ kia đi, em sẽ nín ngay. Đến chịu tụi mày, anh mở tiệm hoa mà hết đứa này đến đứa khác đòi mua giỏ cây trang trí. Hiểu không nổi.”

Tôi cười trừ, cám ơn anh rồi bước lơ đễnh rời đi. Hôm ấy, Hy đến trường sớm hơn thường lệ, im lặng cũng nhiều hơn thường ngày, mái tóc xoăn nhẹ buông chấm vai hờ hững. Tôi biết Hy buồn, không tìm cách bắt chuyện, chỉ nhè nhẹ đặt tay lên vai bạn ấy, giữ yên như thế. Hy chun mũi gượng gạo, nói mình vẫn ổn. Bờ má bên phải thấp thoáng dấu vết đỏ, không phải vì nắng.

Tôi không rõ chuyện gia đình Hy, nhưng hiếm khi bạn ấy nhắc đến bố, còn mỗi lần nói về mẹ thì y như rằng vừa bị mắng xong. Mẹ Hy phản đối gay gắt đứa con gái đi hát phòng trà, khuyên bảo, ngọt nhạt đủ kiểu đều vô tác dụng. Bạn ấy cá tính, không thích tuân theo những khuôn phép, nhiều lần biến lớp học thành phòng riêng, ngủ thản nhiên, bài tập luôn chỉ làm một nửa, điểm số thì chẳng đâu vào đâu.

Nhiều lần Hy ấm ức: “Mình chỉ muốn hát, có làm gì phạm pháp đâu Minh, thành tích vẫn đủ lên lớp mà.”, khiến tôi nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Hồi ấy tôi gương mẫu, suốt ngày chỉ biết chúi mũi học hành. Vì lẽ đó, cô giáo chủ nhiệm chuyển Hy xuống ngồi cạnh tôi, giao nhiệm vụ kèm cặp, giúp đỡ bạn ấy. Xong tôi nhận định sự giúp đỡ trong trường hợp này là thừa thãi, giờ kiểm tra cho bạn ấy ngó bài, vở bài tập chép làm hai, đưa bạn ấy một. Tuy rằng tôi không đủ gan bắt chước Hy, nhưng suy cho cùng việc một người theo đuổi thứ mình thích chẳng có gì sai trái, thậm chí còn đáng ngưỡng mộ. Mọi người đều bàn tán sau lưng, con bé ấy đang lầm đường, không nhận ra chính mình mới là kẻ lạc lối, vì chấp nhận bước trên lộ trình đã được người khác vạch sẵn, không biết bản thân thực sự hướng về điều gì.

“Mà Hy này, mình không bao che không công cho cậu đâu.”

“Thế Minh muốn sao?”

“Hát cho mình nghe, vào mỗi buổi chiều.”

Từ đó, chiếc ghi-ta Acoustic theo lưng cô bạn đến trường, dựng ở góc lớp ngay ngắn mỗi buổi sớm, để rồi khi tiếng trống mùa Hè vang lên giòn giã, đợi tụi bạn về hết, Hy cầm đàn ngồi  lên bàn, chân gác thành ghế, bàn tay buông lơi một điệu slow chậm rãi, âm thanh chảy ra như dòng nước suối róc rách, mát dịu. Hy khoe mới mua đàn từ chỗ anh Nguyên. Tiệm Hoa tươi mùa Xuân đã ngừng hoạt động khi Hè sang. Anh Nguyên giờ bán ghi-ta vào ban ngày, còn buổi tối đến phòng trà đánh trong ban nhạc.

“Người đâu lạ quá, anh ấy làm việc theo mùa Minh ạ. Còn mùa Thu và Đông mình chưa kịp hỏi.”

“Ừ rồi, hát đi Hy.”

Tôi nghe Hy hát. Mà không. Hy không hát. Hy kể chuyện thầm thì, mộc mạc, chân phương, tựa hồ nước phẳng lặng ẩn chứa lực hút mạnh mẽ dưới đáy sâu. Nghe Hy kể hết, tôi cứ ngẩn ngơ mãi. Hai đứa im lặng trao đổi ánh mắt, cố gắng đọc phần cảm xúc lóe lên trong nhau. Không ai cử động, không ai muốn thả viên sỏi dù nhỏ xuống hồ, sợ gợn sóng loang sẽ xóa nhòa màu xanh của cây lá phản chiếu trên mặt nước, của những xao động dịu dàng đang trỗi dậy, lặng lẽ tỏa ra lấp kín căn phòng.

16 tuổi lần thứ hai. Âm nhạc đã dừng lại từ lâu, nhưng dư âm vẫn còn, kéo dài mãi. Suy nghĩ bị cuốn theo nhịp điệu lên xuống của bàn tay nhỏ, những ngón tay thon dài, khéo léo tìm đúng nốt nhạc. Cổ tay Hy đeo liền ba bốn dải vòng thổ cẩm, họa tiết sống động, đan xen duyên dáng. Mắt bạn ấy nhắm nghiền, phiêu diêu, cất giọng bài “Điều vô lý nhất” mà tôi nghe xong, ngay lập tức nhận ra điều vô lý nhất ấy. Đó là mọi thứ xung quanh tôi, xung quanh bạn ấy, tất cả trở nên có lý bất chợt.

Mùa Hè năm nay mưa bão liên miên, ít nắng. Tôi ngồi trong lớp nghe tiếng sấm dội, nhìn bạn ấy ngủ vùi. Cô giáo đứng trên bục, giọng giảng bài đều đều không lưu lại chút ấn tượng nào. Trời xầm xì, gợi nhắc nỗi nhớ về vạt nắng chia đôi bàn học mùa Xuân năm trước, và cả dáng vẻ mệt mỏi, lơ đãng của Hy đúng ngày hôm ấy. Tôi thích những lúc Hy ngủ, đơn giản vì tôi có thể thoải mái ngắm nhìn bạn ấy mà không sợ bị phát hiện. Nét chì qua chừng ấy thời gian mờ phai, nhưng chưa biến mất hẳn. Tôi lấy bút tô lại cho đậm nét, đề thêm một dòng “chú thích” dưới giỏ cây: You are my sunshine, dù chiều nay nắng chốn biệt sau tầng mây xám xịt. Không cần nắng nữa, nắng đang ngồi ngay bên tôi. Ngủ rồi.

“Xin lỗi Minh! Chiều nay mình không ở lại được.”

“Không sao, cậu đi đi. Hôm nào khác hát bù cả thể.”

Tôi nhìn bạn ấy đi, bóng lưng mảnh mai bị giấu gần hết sau cây đàn to bự, theo chiều dịch chuyển xa dần, vội vã biến mất. Một tuần nay không được nghe Hy hát, tâm trạng gợn trống trải xen lẫn hụt hẫng. Các buổi biểu diễn của Hy xuất hiện với tần suất thường xuyên hơn, quy mô cũng được mở rộng, nhiều nơi yêu cầu bạn ấy phải rehearsal1 trước sự kiện chính thức. Thời gian dành cho tôi vì vậy bị rút ngắn lại. Cảm giác ấy bức bối khó diễn tả, khi hai thế giới đã từng rất gần đang dần cách xa. Không ai trong hai chúng tôi chủ tâm điều đó, nhưng cũng chẳng hành động gì và cứ thể để mọi chuyện tiếp diễn tự nhiên.

Uể oải đặt chân vào phòng, tôi thả mình xuống giường sau một ngày dài, quay mặt nhìn mảnh bầu trời xanh thẫm đóng khung qua ô cửa sổ. Giỏ mộng mơ xen ngang tầm mắt trong vô thức, dây leo dài ngoằng cùng lá nhỏ xõa xuống như tấm rèm, một đoạn quấn vào song sắt phía dưới bịn rịn. Trái tim tôi cũng cứ thế bị quấn lấy bởi nỗi buồn man mác dai dẳng.

Có một lần, tôi giấu Hy tới phòng trà xem bạn ấy hát. Mặc dù đã chọn góc khuất nhất, bầu không khí huyên náo với tiếng bass đập mạnh vẫn chèn ép lồng ngực đến nghẹt thở, cộng thêm ánh đèn sân khấu rọi thẳng mắt khiến hình ảnh Hy nhòe đi chớp nhoáng. Những quầng sáng rực rỡ bủa vây bạn ấy, loang loáng cảm giác chúng tôi đang sống trong hai thế giới hoàn toàn xa khác. Thế rồi, cơn buồn ngủ ập đến, cuốn tôi đi cùng nỗi nhớ xếp chồng theo tháng ngày.

Tôi nhớ bạn ấy thường chọn đi cầu thang bên trái, cách khá xa lớp học, chỉ vì muốn được ngang qua hàng phượng vĩ bị nắng thiêu đốt đỏ rực. Bóng dáng đơn lẻ đứng trên hành lang giữa giờ ra chơi, điểm nhìn đặt vào chấm xanh nhỏ mượt mà, nơi một mầm cây đâm lên từ mái ngói phía dưới. Nhiều lần chạy khỏi lớp vụt ào không xin phép ai, bạn ấy trốn lên sân thượng cùng smartphone, vừa ngâm nga vừa ghi âm giai điệu bất chợt xuất hiện. “Ký ức để lâu cũng sẽ hết hạn sử dụng đó Minh.” Tôi phì cười, nhìn bạn ấy ôm cốc trà sữa nhóp nhép, luôn luôn là matcha kèm đậu đỏ ngọt ngào. Nhờ bạn ấy, tôi khám phá ra vô số sự thật thú vị mà bình thường, chẳng thằng con trai bình thường nào thèm chú ý tới. Như con số 26, là tổng số bậc thang từ tầng một lên tầng hai. Tôi lẳng lặng đi theo bạn ấy một buổi sáng. Như dòng chữ “Thanh xuân chia đôi” dẫn lối vào phòng giám thị, ai đó dùng bút xóa viết lên mảng tường hồng nghuệch ngoạc, kiên nhẫn đợi bạn ấy bước ra, cười lòa xòa: “Thầy bắt nhuộm lại tóc, ở nhà chơi mấy ngày”. Như giỏ mộng mơ nằm im trên mặt bàn, bạn ấy vẽ thêm biểu tượng mặt trời cạnh dòng chú thích You are my sunshine, níu tay tôi khoe: “Mình thông minh không, khỏi lo nắng bỏ cây đi mất”. Rồi tất cả nhạt nhòa dần, tan biến, chỉ còn duy nhất một nét cong đọng lại.

Nụ cười của bạn ấy.

“Minh! Minhhhh!”

“Anh học theo Hy ngủ gật trong lớp đúng không?”

Tiếng thước kẻ đập lên bề mặt giật thót…

Và mở mắt.

Trên giường, vẫn nguyên vị trí cũ, mốc thời gian tương đương. Tôi ngỡ ngàng nhận ra mình đã 16 tuổi, lần thứ ba. Tôi nhìn đồng hồ, đúng tám giờ tối, cây mộng mơ lại mọc dài thêm rồi, chạm cả vào cuốn vở bài tập dưới bàn. Vài định lý còn chưa hiểu, vô số phương trình chưa cân bằng. Không quan tâm nhiều nữa, tôi hớt hải lấy xe, phóng ra phố.

Minishow của Hy bắt đầu lúc tám rưỡi, tôi đến muộn 10 phút, giữa lúc bạn ấy đang giới thiệu và gửi lời cám ơn những người liên quan. Đó là một danh sách rất dài, về lòng bao dung của thầy cô, sự nhượng bộ của gia đình, anh nhạc sĩ nào đó sáng tác nguyên một album dành riêng cho bạn ấy, chị chủ phòng trà, ban nhạc đã ngày đêm tập luyện suốt tuần qua… Rồi bạn ấy nhìn sang phía tôi.

“Và không thể thiếu người bạn ngồi kia… người đã ở bên tôi từ những ngày đầu tiên, dành cho tôi niềm tin vô điều kiện…”

“Nếu tôi là giỏ cây treo bên cửa sổ, cậu ấy nhất định là mặt trời.”

Cái nháy mắt tinh nghịch kéo theo sự chú ý đổ dồn về góc nhỏ. Tình huống nằm ngoài dự tính khiến trống ngực đánh dồn dập. Nhưng rất nhanh, giai điệu êm dịu một bản ballad đưa cảm xúc trở lại cân bằng. Nhịp đập trầy trật ngay khoảnh khắc nốt ngân đầu tiên, như có một bàn tay nhỏ làm bằng nước nắm lấy trái tim, thi thoảng siết nhẹ nhàng. Tôi đếm được tổng cộng 12 bài, Hy hát liên tục, giọng thẳng, tươi sáng đầy đặn, không cố luyến láy hay làm dáng điệu đàng, những quãng nghỉ ngắn giữa các bài, vài câu bông đùa thông mình làm cả khán phòng ồ lên thích thú. Tôi nhắm mắt cảm nhận bầu không gian ấm áp, âm nhạc ngập tràn, mở lòng đón nhận ánh đèn sân khấu quét qua như những dải cầu vồng lung linh màu sắc. Gã vô ý thức nào đó phì phèo điếu thuốc lá, nhả ra luồng khói trắng mờ ảo hôi hám. Không sao hết. Nếu bỏ qua tất cả những điểu mình không thích, thì chẳng phải chỉ còn lại điều mình thích thôi sao? Tôi đã thực sự nghĩ vậy.

Một phút không kìm nén được cảm xúc, Hy bật khóc ở bài hát cuối cùng, lưng chừng đoạn phiêu cuối cùng. Một giây không kìm nén được cảm xúc, gã vừa dụi tắt điếu thuốc bước lên sân khấu cùng bó hoa kiêu kì, nắm cổ tay bạn ấy tự nhiên như không. Âm nhạc chốc lát chìm nghỉm, bạn ấy lùi lại theo phản xạ tự nhiên. Không ai hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không ai đủ nhạy bén phản ứng tức thì, ngoại trừ tôi. Gần như chắc chắn, đó là lần đầu tiên tôi bị cuốn vào một cuộc ẩu đả. Chi tiết rất mơ hồ, chỉ nhớ sau cú vung tay, gã đó ngã xõng xoài. Tôi nắm tay bạn ấy. Chạy.

Mải miết băng qua hai dãy phố, Hy nhận định khoảng cách đã đủ an toàn. Chúng tôi dừng lại trước một con dốc cao dẫn lên đường lớn, nhìn người kế bên một thoáng rồi lững thững dắt tay nhau bước lên, tự nhiên cùng bật cười vui vẻ, thoáng chút ngại ngùng.

“Mình ngưỡng mộ cậu Hy ạ. Có lẽ nên nói ra điều ấy sớm hơn.”

“Ngưỡng mộ mình? Cậu đùa à?”

“Không. Nghiêm túc đấy! Vì cậu biết rõ bản thân thích gì, và dũng cảm theo đuổi đến cùng.”

“Minh cũng vậy mà.”

“Ngược lại thì đúng hơn. Nhưng ít nhất sau hôm nay, mình đã biết trái tim hướng về điều gì, hay nói đúng hơn là… người nào.”

 Tôi siết tay Hy chặt hơn.

“Mình vẫn nghi ngờ chuyện vừa rồi. Không thể tin cậu vừa đánh gã đó.”

“Haha. Mình còn không tin nữa là…”

“Ừ… Hãy luôn mạnh mẽ như thế nhé, dù không có mình bên cạnh.”

“Hả?”

Lẽ nào…

Hết học kỳ, Hy sẽ vào miền Nam theo lời mời của một ban nhạc. Họ đang tìm một giọng nữ chính có khả năng hát live. Bạn ấy đồng ý vì nhận ra nhiều nét tương đồng trong âm nhạc cả hai đang theo đuổi. Sau một năm, nếu mọi chuyện không tiến triển, Hy sẽ trở về thi Đại học theo thỏa thuận với mẹ trước đó. Rồi đây, thế giới của bạn ấy sẽ không ngừng rộng mở, còn tôi sẽ biến thành nhỏ bé nhường nào?

Như đọc được suy nghĩ ấy. Hy quyết định phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Minh đừng lo. Mình là giỏ cây. Cậu là mặt trời. Dù thức dậy ở bất cứ đâu, mình vẫn có thể ngắm nhìn mặt trời mỗi ngày. Chỉ cần ngước lên thôi.”

“So sánh kiểu gì vậy?” Tôi cười nhẹ, chịu thua bạn ấy rồi.

Và bản thân nhận thức rõ ràng hơn bao giờ hết, bỏ qua những buổi sáng tới trường không được gặp bạn ấy, những buổi chiều không còn nghe bạn ấy đàn hát, những buổi tối ngồi ngắm giỏ mộng mơ cho vơi nỗi nhớ đầy. Bỏ qua tất cả những điều ấy, những điều mình không thích, thì chỉ còn lại điều mình thích mà thôi.

Tôi thích bạn ấy, thực sự thích và tin tưởng. Vậy nên dù bạn ấy chọn cách sống như thế nào, trái tim tôi sẽ luôn hướng về một lựa chọn duy nhất. Đó là…

“Cũng được thôi, với một điều kiện…”

Bạn ấy nghiêng đầu, mắt mở to chờ đợi.

“Vào đó rồi, đừng cho ai nắm tay.”

| Xu | Raxu Nguyễn.

Truyện ngắn được trích từ sách “Nỗi buồn màu xanh lá” – Đã xuất bản.
________
1 Tổng duyệt, tập dượt trước.    

Về tác giả

| Xu |

Author & Founder

Either 10 or 0. Số 10 hoặc số 0. Không có trường hợp khác | Tin tưởng: Những điều tốt đẹp, chỉ cần đủ tốt đẹp, sớm muộn gì cũng sẽ được nhận ra.

Bài cùng tác giả