Có lẽ trong chuyện tình cảm, quan trọng nhất không phải ai thích ai, ai không thích ai. Quan trọng là mình sẽ trở thành người thế nào nhờ gặp được cậu, và cậu sẽ trở thành người thế nào nhờ gặp được mình. Nhiều khi, chúng ta bước vào cuộc đời nhau chẳng phải vì nắm tay ở lại, mà để mỉm cười rời đi.

| Xu |

Giọng hát Hà Trần êm đềm tựa cơn mưa len vào giấc ngủ. Thức dậy không gắt gỏng, ngược lại tâm trạng bình ổn miên man, hệt như dòng nước mát lành chảy qua vỗ về một mầm xanh mới nhú. Tôi ngồi trên tàu điện ngầm, tai gắn earphone để mặc cảm xúc vương vãi.

Chuyển động dừng lại, tiếng loa thông báo đã tới ga cuối cùng. Hôm nay không có Linh ngồi cạnh đánh thức, y rằng âm nhạc ru tôi chìm vào mơ hồ không còn biết gì, lỡ mất trạm dừng cần phải xuống. Tôi rời khỏi toa tàu, bước sang phía đối diện đợi bắt chuyến tiếp theo chạy hướng ngược lại.

Bạn ấy ngồi bệt dưới sân ga, chìm nghỉm trong rừng người xếp hàng đứng chờ tàu tới, vòng tay bó gối, lặng thinh lạc lõng giữa muôn vàn câu chuyện đan xen rầm rì. Tôi không ngừng quay ngược quay xuôi, để ánh mắt lướt qua chỗ bạn ấy nhiều lần, chỉ kịp ghi nhớ dải tóc thẳng màu rêu vắt lệch vai, che đi gò má bên trái hơi ửng đỏ. Bạn ấy diện áo thun trắng cùng yếm bò năng động, túi da xanh lam quàng qua người như một mảnh bầu trời. Tôi thừa nhận, trái tim bị thu hút bởi bạn ấy có nét giống Linh, nhất là đôi mắt bất động lơ đãng, mở to đáng kinh ngạc.

Nhưng Linh thích tôi không đủ nhiều. Nói chính xác hơn, cô bạn luôn tìm kiếm một mối quan hệ mập mờ, không ràng buộc. Linh đơn giản chỉ cần một cuộc gọi lúc cô đơn, một tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối, một kẻ đồng hành cùng ăn ramen sau giờ tan trường. Ở chiều ngược lại, phần cơm trưa Linh làm cần có người nhận. Chiếc khăn lạnh cần một bờ trán nóng đắp lên, và những viên thuốc cần được ai đó uống. Ít phút trước, chúng tôi vừa quyết định trở lại làm bạn bè bình thường, chấm dứt tất cả ngộ nhận và cảm xúc dối lừa ngọt ngào.

“Xin lỗi đã khiến cậu hiểu lầm, Minh.”

“Không sao đâu Linh, chúng mình còn đủ trẻ để cho đi cả ngàn lời xin lỗi.”

Đúng lúc ấy, một ánh mắt ngước lên. Va chạm thoáng chốc khiến tôi bừng tỉnh, bối rối quay mặt đi. Tiếng ma sát đường ray nhỏ dần, mất hút phía xa xa. Sân ga trở lại vắng vẻ, bóng đèn buông ánh sáng trắng lạnh phủ xuống bờ vai lẻ loi.

Tệ thật! Hết dừng sai trạm, giờ tôi bỏ lỡ cả một chuyến tàu.

Nỗi mệt mỏi nhanh chóng chuyển thành tuyệt vọng. Tôi thở hắt ra, ngồi bệt xuống cạnh bạn ấy, ngả người dựa vào tấm biển quảng cáo vừa đủ rộng cho hai tấm lưng. Chúng tôi không nhìn nhau, để ánh mắt chạm vào những khoảng vô định xa lạ. Bạn ấy lên tiếng trước, trong lúc tôi mải lẩm nhẩm con số trên bảng thông báo điện tử. Chuyến tàu tiếp theo đến nơi trong vòng…

4 phút.

“Xin chào bên ấy. Bên này tên Xu. Mình mới bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, hiện giờ không nơi nương tựa. Buổi trưa mình đi vội quá, không kịp mang gì theo ngoài bộ quần áo trên người. Tối nay mình cũng chưa ăn, bụng đói meo đói mốc. Liệu bên ấy có thể hào phòng mới mình một bữa ramen, hoặc vài cái bánh ngọt cũng được. Mình sẽ note vào sổ tay và hứa tìm cách trả lại bạn sau này.”

3 phút.

Tôi ngó bạn ấy chằm chằm, hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu nhưng không bật thành tiếng. Da bạn ấy xanh xao quá, và khóe miệng mím chặt yếu ớt nhanh chóng nhấn chìm tất cả sự hiếu kỳ, thay vào đó bằng lòng thương cảm.

2 phút.

“Chào Xu, mình là Minh. Mình mải nghe nhạc, ngủ quên đến tận ga cuối cùng mới tỉnh. Đang tính bắt chuyến ngược lại để về nhà thì trông thấy bạn. Không biết mình bị làm sao nữa. Nói thật lòng, ngày hôm nay của mình tệ lắm, cảm giác như bị cả thế giới quay lưng. Vừa hay mình cũng chưa ăn tối, cho nên chẳng còn gì bằng một bát ramen ấm nóng, và một người ngồi nói chuyện cùng.”

1 phút.

Tôi và Xu cùng bật cười, rồi đột nhiên im lặng. Hơi thở bạn ấy nhè nhẹ, êm dịu lắng đọng trong không gian, trước khi đèn pha sáng choang ập tới, xua tan những mảng tối chớp nhoáng.

Vô vàn hành vi sai trái có thể dẫn đến kết quả đúng không ngờ, khiến bạn nhận ra sự phán xét đôi khi chỉ nằm ở những cảm xúc chủ quan phiến diện. Cũng có nhiều nỗi buồn và ấm ức, chỉ là bước đệm cho niềm vui vỡ òa sau cùng, như lúc nhìn bạn ấy đưa gắp ramen vàng óng lên miệng ngấu nghiến. Tôi cười không ngừng được, nhắc Xu ăn từ từ thôi, có ai ăn tranh với bạn đâu mà vội.

Chúng tôi trao đôi thông tin qua lại, phát hiện thế giới của đối phương hoàn toàn xa lạ với mình, từ chỗ tôi là du học sinh, còn Xu là người bản xứ, đến sở thích, màu sắc, gu thời trang, tất cả đều không giống. Tôi kể về khoảng thời gian đầu xa nhà, thả mình xuống giường nằm thôi chứ không ngủ được. Xu cười, bảo bạn ấy sống ở đây từ nhỏ nhưng cũng hiếm khi nào ngon giấc. “Bố mình thường xuyên công tác xa nhà, mẹ thì luôn cằn nhằn về những vấn đề nhỏ nhặt đâu đâu.” Dần dần, một vài điểm giao dù nhỏ xuất hiện, kéo dài cuộc trò chuyện theo hướng tự nhiên. Xu chia sẻ mình đang viết một cuốn tiểu thuyết, ý tưởng và cốt truyện hình thành đã lâu. “Nhưng Minh biết đấy, khoảng trống giữa suy nghĩ và hành động cần được lấp đầy bằng rất nhiều dũng khí.” Mãi đến gần đây, Xu mới quyết tâm bảo lưu việc học để bắt tay thực hiện dự định. Mẹ Xu phản đối kịch liệt, thậm chí tức giận đuổi bạn ấy ra khỏi nhà sau một hồi lời qua tiếng lại.

“Mẹ nói nếu mình kiên quyết chọn con đường này. Hãy chuẩn bị sẵn tâm lý bước đi một mình.”

Đôi chút ái ngại, tôi nhìn bạn ấy bưng bát ramen húp một ngụm nước mặn. Khăn giấy mỏng quệt nhẹ bờ môi nhợt nhạt, nụ cười buồn nở trên gương mặt bạn ấy, nhẹ tênh. Từ góc nào đó trong quán, ca khúc The A Team vang lên như một bài thơ có vần điệu, hòa nhịp cùng tiếng đập lặng lẽ nơi ngực trái. Giọng ca và cách thể hiện tinh tế của Ed Sheeran cuốn cả hai chúng tôi vào dòng cảm xúc mơ hồ trống trải, chẳng biết gọi thành tên.

Mặc cho tôi bảo không cần, Xu nhất định xin số điện thoại để sau này trả lại tiền ramen. Tôi đếm được những năm câu “cám ơn” trước khi bạn ấy đứng lên, xoay người và bắt đầu sải bước rời khỏi quán. Vài giây lo lắng thoáng qua, không biết tối nay bạn ấy ngủ ở đâu, ngày mai sẽ ăn gì. Khoảnh khắc Xu sắp biến mất khỏi tầm mắt, tôi bỗng nhớ lại lời Linh từng nói.

“Minh có biết yếu tố quan trọng nhất trong một mối quan hệ?”

“Nhân duyên. Hẳn là thế.”

“Nhân duyên đương nhiên quan trọng, nếu không mình và cậu đã chẳng gặp nhau giữa Trái Đất đông đúc 7 tỉ người. Nhưng hơn tất cả là việc chúng ta không ngừng nỗ lực. Lần đầu gặp Minh, mình có cảm giác vô cùng mới mẻ vì chẳng biết gì về cậu cả. Nhưng 10, 20 năm sau chẳng hạn, khi đã hiểu hết về đối phương thì việc ở bên nhau tự nhiên sẽ trở nên nhàm chán. Một mối quan hệ muốn duy trì lâu dài nhất định cần cả hai cùng nhau nỗ lực.”

Tôi đuổi theo, níu tay giữ Xu lại.

“Về nhà với mình đi.”

Rồi chính tôi là người kéo điểm nhìn thấp xuống. Xương quay xanh nhô lên sau lớp áo ngừng phập phồng, biểu hiện bạn ấy đang nín thở?

“Ôi không, Xu đừng nghĩ linh tinh. Tình cờ căn hộ mình thuê trọ đang còn phòng trống, vốn thuộc về một… thằng bạn thân. Nó mới về Việt Nam nghỉ hè và sẽ không quay lại trong vài tháng tới. Mình từng giúp nó nhằn mấy bài assignment khó xơi, nó vẫn biết ơn mình từ đó, đảm bảo với bạn không phải vấn đề gì to tát đâu.”

Ngập ngừng ẩn hiện, qua khuôn miệng khẽ hé rồi lập tức mím chặt. Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bước ra khỏi vùng an toàn quá lâu, đến nỗi sau khi cố gắng thuyết phục Xu bằng đủ mọi lý lẽ có thể nghĩ ra, tôi đành thừa nhận:

“Mình ghét cảm giác khi ở một mình.”

Vừa kịp chuyến tàu đêm cuối cùng, tôi và Xu bước ra khỏi nhà ga, cùng nhau thả bộ chầm chậm trên mặt đất ẩm phảng phất mùi cỏ ướt. Thời gian dưới lòng đất, hai đứa vô tình đã bỏ lỡ cơn mưa nhấn chìm bụi bặm thành phố. Âm thanh hỗn tạp phát ra từ khu công nghiệp phía Tây văng vẳng trong đêm.

Về tới nhà, Xu nhào vào căn phòng dành cho bạn ấy, tìm đến chiếc giường buông mình xuống êm ái. Bạn ấy bảo mệt quá, mấy ngày nay mới được thả lỏng.

“Cám ơn cậu nhiều Minh. Tối nay mình không còn phải lang thang ngoài đường, rồi cảnh giác những tên cướp có thể nhảy bổ ra từ bóng tối.”

Xu nói thế thôi. Tỉ lệ tội phạm ở đất nước này thuộc hàng thấp nhất thế giới.

Máy điều hòa chạy ru ri trên đầu. Tôi cho Xu mượn chăn bông mỏng. Bạn ấy lại cám ơn, không đếm được là lần thứ bao nhiêu, ít phút sau thì ôm chăn ngủ thiếp đi. Đêm muộn, đứa con trai phòng bên vẫn thao thức, vì hồi hộp, vì sự đơn thuần, ngây ngô của bạn ấy đã xuất hiện giữa thế giới đầy rẫy hoài nghi này. Hay chính tôi mới là kẻ chưa trưởng thành khi luôn nghĩ mọi thứ đơn giản trở thành phức tạp?

Sáng hôm sau, tôi tỉnh giấc muộn, phát hiện Xu đã biến mất. Tôi guồng chân chạy vội vã, dường như đánh mất ý thức việc mình đang làm. Những ngả đường và ngõ nhỏ, mọi cửa hàng và trung tâm giải trí xung quanh, quá khó để tìm một chấm nhỏ giữa biển người. Mồ hôi nhễ nhại, tôi lê bước về nhà khi phố đã lên đèn, mang theo tâm trạng hụt hẫng khó giải thích.

“Ai vừa dội nước lên người cậu à?”

Giọng nói thanh mảnh vang giữa phòng khách. Là Xu, ngồi trên ghế sofa.

“Cái đó… mình… mình tập chạy bộ.”

“Trông cậu cân đối rồi Minh, không cần giảm cân nữa đâu.”

“Ư-Ừm… Mà cậu đi đâu, sao không thèm nói với mình một tiếng?”

“Xin lỗi cậu. Mình nhận được cuộc gọi từ Cổ bốn lá sáng nay. Kết quả buổi phỏng vấn nhân viên thời vụ diễn ra tốt đẹp. Nếu không có gì thay đổi, mình bắt đầu đi làm từ ngày mai.”

“Cỏ bốn lá? Thương hiệu bánh ngọt có mặt ở hầu hết các ga tàu điện?”  

“Chính nó. Quản lý nói CV của mình không đặc biệt ấn tượng, nhưng đúng lúc cửa hàng ở ga X đang tuyển gấp vị trí thu ngân, công việc theo ca nhẹ nhàng, chỉ cần tính toán theo hóa đơn rồi trả lại tiền thừa cho khách, cả ngày còn được ngửi mùi bánh thơm thơm. Quan trọng nhất là quỹ thời gian linh hoạt, đủ để mình hoàn thành cuốn tiểu thuyết như dự tính. Thực ra, một người khác đã trúng tuyển và được nhận từ trước, nhưng hôm này lại không liên lạc được.” Xu thở ra nhẹ nhõm.

“Mình nghĩ cánh lá thứ tư – sự may mắn đã ứng nghiệm lên người mình rồi.”

“Nhưng tại sao?” Tôi hỏi.

“Mình cần thuê một chiếc laptop, thời đại này hiếm có nhà phát hành nhận bản thảo viết tay. Ngoài ra còn phải mua các vật dụng cá nhân thiết yếu, rồi tiền ăn ba bữa, tiền điện, tiền nước. Mình đâu thể cứ dựa dẫm vào cậu.”

Tối đi làm đầu tiên, Xu mang về mang về một khoanh brownies hạnh nhân. Rồi những tối tiếp theo: Muffin sô-cô-la, donut bọc đường, pizza hawaii, coffee bun, bông lan trà xanh… được đặt ngay ngắn trên bàn học của tôi. Xu bảo tuy không đủ trả tiền phòng, nhưng mình thấy áy náy nếu không làm gì cả. Tôi thích lắm, đến mức chỉ dám cắn từng miếng nhỏ. Sợ sẽ hết mau.

Hễ đặt chân về nhà là Xu nhốt mình trong phòng, ngồi lỳ trước laptop mãi đến rạng sáng, chìm đắm trong thế giới tưởng tượng cùng các nhân vật của bạn ấy. Có hôm Xu mải mê viết đến lãng quên thời gian. Tôi hỏi bạn ấy đã ăn tối chưa, Xu nhíu mày nghĩ một lúc, giật mình chạy ra khỏi nhà. “Giờ này còn quán ăn nào mở không Minh?”. Thường thường, bạn ấy trở lại với cốc mì ăn liền mua ở cửa hàng tiện lợi, mượn bình siểu tốc của tôi đun nước sôi.

“Khi viết mình sợ nhất dòng cảm xúc bị xen ngang. Mà cảm xúc lại hay đến vào lúc buồn, cô đơn, và… đói bụng. Cho nên…”

Tôi nhìn bàn tay gắp mì vội vã, hơi nóng cùng vị cay xộc lên khóe mắt đỏ, từ đó chảy ra một làn nước. Tôi nhìn bờ lưng gầy bất động giữa đêm tối, qua khe cửa khép hờ, ánh sáng màn hình chiếu rọi bờ môi khô khốc. Tôi nhìn đôi chân quanh quẩn trong phạm vị nhỏ bất an, giẫm lên những sợi tóc rơi rụng dưới sàn. Tôi không giúp được gì nhiều ngoài mấy việc nhỏ nhặt: Tắt đèn khi bạn ấy ngủ quên, mua giúp bạn ấy café những đêm dài thức muộn, đặt điện thoại chế độ im lặng lúc bạn ấy tập trung. Rồi đến ngày tự thấy cuộc sống chia sẻ cùng bạn ấy không còn đơn điệu. Thật lạ lùng, vì ước mơ có khả năng dẫn con người tới những nơi chốn mà trước kia nằm mơ cũng chưa từng tưởng tượng. Duy nhất một lần, bạn ấy chạy vào phòng tôi hớn hở.

“Minh ơi, mình phải lòng Kyle mất rồi. Anh ấy ngọt ngào hơn kẹo.”

“Kyle?”

“À, nhân vật trong truyện của mình.”

Làm tim tôi nhún nhảy như một chú Kanguru.

Hai tháng từ ngày nhà có Xu, câu chuyện kết thúc. Bạn ấy cẩn thận đọc soát lỗi mấy lượt, bổ sung thông tin liên lạc trong trường hợp bản thảo được in. Thêm nửa ngày ngồi viết email, Xu trơ ra nhìn màn hình rồi bấm nút gửi đi giấc mơ. Xong xuôi, bạn ấy gấp laptop chạy xuống nhà mua hai lon bia. Thứ nước lạnh có cồn đổ thẳng xuống dạ dày, phần nào giảm bớt cảm giác chờ mong xen lẫn lo lắng.

“Chuyện kể về hai người tìm thấy nhau, trong mùa Thu.”

“Mùa Thu?”

“Cậu thấy lạ đúng không, vì mình đến từ thành phố nóng ẩm quanh năm, chẳng phân biệt mùa nào hết?”

“Ừ, mình tưởng cậu sẽ chọn những chi tiết gần gũi cho dễ viết.”

“Lúc đầu thôi, sau mình nghĩ lại.”

Xu uống cạn lon bia. Trước khi quay trở vào phòng, bạn ấy vẫn xuýt xoa tiếc nuối.

“Thật muốn cảm nhận mùa Thu nơi quê hương cậu, một lần.”

Đêm cùng ngày, cuộc gọi từ Linh đánh thức tôi, giữa tháng Mười.

“Chuyến bay hạ cánh chiều tối mai. Nhớ nhắc cô bạn mới của cậu trả phòng cho mình.”

“Ừm. Hai tháng qua cám ơn cậu nhiều, Linh.”

“Biết lý do chúng ta chia tay không? Tại cậu lúc nào cũng khách sáo với mình.”

“Thôi mai gặp nhé. Mà cần đồ gì mình mang sang cho?”

“A, nếu vậy thì… Hãy hái giúp mình một nhành hoa sữa.”

Năm phút hoàn toàn yên ắng, tôi ngồi ôm gối, háo hức chờ đợi mùa Thu nhỏ sắp về tới nơi này. Bất chợt, trong nhà tắm vọng ra tiếng nôn ọe, rồi tiếng nước bồn cầu xối xả. Tôi chạy ra xem, thấy Xu ôm bụng quằn quại, mặt tái nhợt. Cơ thể gầy nhẹ bẫng đổ gục xuống bờ vai, tôi xoay người xốc bạn ấy lên lưng, cố kiềm chế cơn run rẩy từ chính mình. Không còn thời gian nghĩ ngợi, hai đứa lập tức lao đi.

Những chi tiết sau đó, tôi không đủ bình tĩnh để nhớ, ngoại trừ cánh cửa phòng cấp cứu đóng sập trước mặt, bỏ mặc tôi đứng lặng giữa hành lang chơi vơi. Bàn tay vò đầu đợi mãi, công thêm kiệt sức sau khi chạy quãng đường dài, tôi ngủ quên mất trên băng ghế, đến sáng mai.

Tình huống này thật oái oăm, vì Xu là bệnh nhân. Bạn ấy mới nên nằm trên giường, mở mắt ra và thấy tôi mới đúng. Không phải ngược lại.

Nắng sớm tràn vào phòng qua khung cửa mở, đem theo hương vị của những đám mây. Một bên má bị nắng rọi ửng hồng, Xu hiện lên ấm áp giữa cặp mắt đang nheo lại, trong bộ đồng phục bệnh nhân có phần rộng thùng thình.

“Bác sĩ chẩn đoán bị đau dạ dày cấp tính. Không sao rồi Minh.”

“Ai bắt cậu ăn uống tạm bợ, xong giữa đêm mua bia về uống thế hả?”

“Mẹ mình vừa mới tới, nói giống y hệt cậu.”

“Mẹ Xu? Làm lành rồi à?”

“Ừ, chứ giận được bao lâu? Minh cũng từng kể mẹ cậu bắt mang sang đây cả đống áo bông, dù thành phố này chẳng có mùa Đông bao giờ còn gì. Những người mẹ luôn có xu hướng che chở con cái thái quá. Không trách được.”

“Thảo nào trông cậu vui thế.”

“Hmm… Thực ra còn có nguyên nhân khác.”

Xu cúi xuống dưới, kéo ánh mắt tôi đi theo cùng. Những ngón tay sơn móng màu anh đào bao quanh chiếc lọ thủy tinh, bên trong đựng một nhành hoa sữa.

Hương thơm thanh khiết thoảng len vào mũi.

“Một cô gái vừa trao mùa Thu nhỏ cho mình. Bạn ấy đẹp lắm.”

Nói gì bây giờ?

Thôi đành, chờ bạn ấy…

“Về nhà mình đi, Minh.”

“Sao?”

“Mẹ mình đã dặn đi dặn lại nhất định phải cám ơn cậu.”

“À, vậy mà mình tưởng…”

Chín giờ sáng, dưới lòng đất thưa thớt, thang cuốn lên xuống đều đều. Âm thanh hệ thống thông gió rù rì trộn lẫn với giọng hát Hà Trần, theo sau vài động tác lắc lư ngẫu hứng. Hóa ra chuyến tàu ngày đầu tiên ấy đã không dừng sai trạm, một bên earphone cuối cùng đã tìm được người nghe. Xu thở ra nhè nhẹ, bảo bản thảo gửi thì đã gửi rồi, kết quả dù thế nào thì bản thân đã cố gắng hết sức.

“Mà cậu bịa chuyện giỏi lắm Minh, về ‘thằng’ bạn thân có mái tóc dài và làn da trắng mịn màng.”

Tôi bối rối, cứ đứng cọ cọ mũi giày xuống sàn.

“Vụ assignment là thật đấy, mình chỉ lỡ… thay đổi giới tính nhân vật thôi. Hơn nữa bọn mình hoàn toàn trong sáng, thậm chí… chưa nắm tay.”

Xu bật cười trước lời giải thích, đúng lúc bảng điện tử nhấp nháy. Vật thể lớn ghé lại sân ga.

Tôi và bạn ấy bước lên, cùng với nhành hoa sữa.

Tàu điện mùa Thu lướt đi êm ru, mang theo đôi bàn tay đan vào nhau, siết chặt.

| Xu | Raxu Nguyễn.

— Truyện ngắn được trích từ sách “Nỗi buồn màu xanh lá” – Đã xuất bản.

Về tác giả

| Xu |

Author & Founder

Either 10 or 0. Số 10 hoặc số 0. Không có trường hợp khác | Tin tưởng: Những điều tốt đẹp, chỉ cần đủ tốt đẹp, sớm muộn gì cũng sẽ được nhận ra.

Bài cùng tác giả