Press ESC to close

| Xu |

26 bài viết
3255 lượt xem
| Xu |

“Cậu hỏi người đó đã làm gì để khiến mình thích nhiều đến thế. Mình trả lời người đó không cần làm gì cả, chỉ xuất hiện thôi, là đủ rồi.” | Xu | Nắng trong ký ức luôn rực rỡ ấm áp, mưa lớn đến đâu vẫn quá đỗi dịu êm. Thu sang Đông đến, bạn mặc thêm áo chưa? Mười năm sau nhìn lại, liệu có còn nhớ những hàng lá xanh non dọc con đường…

8073 lượt xem
| Xu |

“Đời là chiến trường, và ai ai cũng đang chiến đấu. Không giúp được gì nhau. Không sống được thay phần của nhau thì im lặng đi. Đừng phán xét người khác khi chưa chắc đời bạn đã ra gì…” Chúng ta vẫn luôn như thế, chỉ nhìn thấy ánh hào quang của người khác, nhưng chẳng hề hay biết những mất mát mà họ đã đi qua. Chúng ta trách móc cuộc đời quá bất công, trong…

8978 lượt xem
| Xu |

Hi! Xin chào mọi người. Mình là Xu: Founder và tác giả duy nhất của Nỗi buồn màu xanh lá – Fanpage truyền cảm hứng sống với hơn 1 triệu lượt theo dõi trên mạng xã hội Facebook. Hành trình trở thành tác giả của mình bắt đầu từ cuối năm 2013, trong quãng thời gian mình sinh sống và học tập tại Singapore. Học hành thời kỳ đầu nhàn hạ, bản tính mình lại hướng nội, không…

2039 lượt xem
| Xu |

Khi mùa hạ mang đi tất cả những cơn mưa, bóng cây như nước mực đổ lên trang vở, cậu đang nghĩ gì? Khi gió heo may dừng bước bên thềm nhà, mùa thu làm phai màu xanh của lá, cổ áo khoác cũng bắt đầu phải kéo cao, cậu đang ở đâu? 10 năm trước cậu vẫn là đứa trẻ, đi bên mình ríu rít nói cười. 10 năm sau trưởng thành khôn lớn, liệu chúng mình…

2698 lượt xem
| Xu |

Trái tim tan nát. Cô đơn bủa vây. Mình mở Word lên, vừa mỉm cười vừa gõ một đoạn: “Dù ngày mai có là tận thế thì hôm nay vẫn phải mỉm cười nhé!Bởi vì mạnh mẽ không phải một lựa chọn, đó là con đường duy nhất…” Nản lòng vì thất bại. Tự ti với ý nghĩ mình chẳng bằng ai. Cũng viết vài dòng tự an ủi bản thân: “Đừng vì người khác đi trước mình…

1751 lượt xem
| Xu |

Ở cái tuổi đã đi qua ngây ngô, tôi vẫn là một đứa trẻ mải chìm đắm trong nỗi bất an về tương lai, không biết điều gì đang chờ đợi mình trên con đường phía trước, càng không biết những điều ấy sẽ tác động và thay đổi con người mình theo hướng nào. Nỗi sợ ấy lớn dần, nhất là khi tôi nhận thức rõ ràng thời gian không có chiều ngược lại. Những lời đã…