Press ESC to close

Raxu Nguyễn

13 bài viết
11165 lượt xem
| Xu |

Sau khi cuốn sách tay đầu tay Nỗi buồn màu xanh lá ra mắt, một số bạn đọc đã inbox nhờ Xu chia sẻ kinh nghiệm khi gửi bản thảo sách, cũng như hỏi về quy trình để một tác phẩm được xuất bản thành sách in. Đa phần các bạn còn rất trẻ (mới học cấp hai, cấp ba), có đam mê viết lách và mong muốn trở thành tác giả nhưng chưa biết bắt đầu từ…

564 lượt xem
| Xu |

Có lẽ trong chuyện tình cảm, quan trọng nhất không phải ai thích ai, ai không thích ai. Quan trọng là mình sẽ trở thành người thế nào nhờ gặp được cậu, và cậu sẽ trở thành người thế nào nhờ gặp được mình. Nhiều khi, chúng ta bước vào cuộc đời nhau chẳng phải vì nắm tay ở lại, mà để mỉm cười rời đi. | Xu | Giọng hát Hà Trần êm đềm tựa cơn mưa…

557 lượt xem
| Xu |

Cậu hỏi người đó đã làm gì để khiến mình thích nhiều đến thế. Mình trả lời người đó không cần làm gì cả, chỉ xuất hiện thôi, là đủ rồi. | Xu | Những ngày này tôi thường lang thang Chinatown1 sau giờ học, xuôi dọc dãy phố nhỏ vô định bằng thứ sức lực uể oải và lê lết. Màu đỏ rực rỡ trải khắp hai bên, vậy mà chẳng lọt được chút nào vào tâm…

3289 lượt xem
| Xu |

Không cần làm hoa để rực rỡ nổi bật. Làm lá thôi, và lặng lẽ xanh. | Xu | 16 tuổi lần thứ nhất. Âm thanh giảng bài dường như không chịu lọt vào tai. Hy nghiêng đầu chờ ở góc áng chừng 90 độ, má áp lên hai cánh tay xếp chồng. Cặp mắt khép hờ, để hàng mi dài và cong phủ xuống thản nhiên. Vạt nắng mùa Xuân lọt qua cửa sổ mở, đặt nụ…

416 lượt xem
| Xu |

“Một năm sau cậu muốn làm gì?” Dưới vạt nắng trưa rọi qua tán lá xanh, có một người khẽ khàng hỏi vậy.  “Hai năm nữa cậu đang ở đâu?” Thanh kéo vạt tóc phía sau đưa lên ngang mũi, mắt nhìn vô định. “Mười năm ngoảnh lại có còn nhớ nổi mình?” Những câu hỏi không chờ hồi đáp, tựa không khí lẫn vào làn khói trắng đục của chiếc xe buýt nghiêng vào trạm. Chúng tôi…

1132 lượt xem
| Xu |

Thường xuyên có độc giả inbox hỏi tôi: “Em lựa chọn con đường này có đúng hay không?” Tôi thường đáp lại thế này: “Đúng hay không phải thử mới biết. Lựa chọn con đường nào không quan trọng. Có hy vọng hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là bạn can đảm đưa ra một lựa chọn, và tự mình chịu trách nhiệm với lựa chọn đó.” Chính cái thái độ “dám chọn và dám chịu”…