1. Tớ
Hồi đó mẹ hay sai tớ đi mua cái nọ cái kia, toàn đồ lặt vặt nên tớ cũng chẳng nhớ là gì. Tớ thường cố tình chọn đường vòng để ngang qua nhà cậu, chỉ lướt qua nhìn cậu một cái rồi lại đi. Có thế thôi mà vui lắm cậu ạ! Lớn lên tớ mới biết gọi tên cảm giác đó là “thích”. Hóa ra tớ thích cậu đã lâu đến thế. Thích cách cậu cười, thích cách cậu nói chuyện, thích cả dáng vẻ ngây ngô của cậu khi đợi tớ bên khung cửa sổ tầng hai, nhìn xuống dưới và gọi lớn tên ai. Nói chung cái gì thuộc về cậu, tớ đều thích hết.
Đường vòng xa lắm, xa kinh khủng, đến nỗi mỗi khi về đến nhà toàn thân tớ đã ướt đẫm mồ hôi. Mẹ hỏi đi đâu mà lâu thế. Tớ e dè trao túi đồ trên tay cho mẹ, lặng im không biết nói gì.
Mẹ cúi đầu giấu đi nụ cười tủm tỉm, nhẹ nhàng xoa đầu tớ:
“Tiền thừa con cứ giữ, để dành lần sau mua kẹo mút cho Kem!”
Hai má chợt nóng bừng, tớ ấp úng thanh minh:
“Không phải do Kem! Con sợ con Milu nên mới đi đường vòng.”
Đó không hoàn toàn là lời nói dối đâu. Thực sự tớ rất sợ con Milu. Lần trước nếu không phải có cậu đi cùng, tớ chẳng đời nào dám bén mảng đến gần con đường tắt đó – con đường dẫn đến tiệm tạp hóa duy nhất trong thị trấn. Tớ thật không hiểu mình đã gây nên tội gì mà lần nào đi qua nó cùng xồ ra đuổi tớ thừa sống thiếu chết. Tớ sợ hãi phát khóc, cậu vẫn ôm bụng cười được, thậm chí còn ngồi xuống vuốt ve con Milu nhằm chứng mình cho tớ thấy nó rất “hiền”. Con chó đáng ghét nằm ù lỳ bên cánh cửa cót két, đôi mắt lim dim khi bàn tay cậu gãi lên bộ lông đen óng mượt. Một phần tại nó (và nhiều phần tại cậu), nên tớ luôn luôn chọn đường vòng.
Trung thu năm đó, cậu rủ tớ đi rước đèn quanh thị trấn. Tớ nhận lời với điều kiện khi đến đoạn đường tắt nơi con Milu “canh giữ”, cậu phải… bảo vệ tớ. Cậu gật nhẹ thật nhẹ, bối rối chạy thẳng về nhà. Mẹ nghe kể liền tặng tớ cái cốc đầu đau điếng. “Con phải bảo vệ Kem mới đúng chứ!”. Nhưng ngay sau đó cũng chính mẹ phạt tớ không được đi chơi Trung Thu, vì tớ có lỡ mải đá bóng với đám con trai mà quên làm bài tập. Một mình ngồi trong phòng nghe đoàn múa lân khua chiêng gõ trống dưới đường, lòng tớ rạo rực như có lửa đốt. Mười hai giờ đêm, khi không còn chiếc đèn ông sao nào sáng nữa, tớ trốn mẹ chạy sang nhà cậu. Thật bất ngờ vì cậu vẫn đợi tớ bên khung cửa sổ tầng hai. Tớ ngửa mặt lên, mơ hồ trông thấy ánh trăng chiếu xuống hai làn nước lấp lánh. Hình như cậu đang khóc, khóc vì tớ không đến ư?
“Kem! Tớ xin lỗi nhé! Lần sau…”
“Rầm!”
Cậu đóng sầm cửa sổ, bỏ lại tớ trơ trọi dưới ánh trăng mờ. Và cậu giận tớ lâu thật lâu, lâu đến nỗi tớ nghĩ chúng ta sẽ không bao giờ nói chuyện với nhau nữa. Tớ vẫn thường xuyên nghĩ đến cậu, tưởng tượng dáng người nhỏ bé nghiêng nghiêng trong đêm tối, đôi mắt xa xăm dõi về cuối con đường, đợi một người? Tớ từng hỏi cậu người ấy là ai, hỏi mãi cậu mới chịu mở lòng…
“Là mẹ tớ!”
“Mẹ cậu?”
“Ừ! Mẹ bỏ đi khi tớ còn nhỏ. Mẹ hứa nhất định sẽ trở về, thế mà…”
Giọng cậu rụt rè, yếu ớt như mèo nhỏ. Tớ chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến mẹ, chỉ biết ba cậu mất sớm, từ nhỏ cậu sống cùng bà. Thì ra “mẹ” là lý do khiến cậu luôn thẫn thờ một mình bên cửa sổ, là vết thương lòng chưa khép cậu giấu kín bấy lâu. Cảm giác đợi một người nhưng đợi hoài không được, hẳn phải khủng khiếp lắm. Vậy mà hôm đó tớ đã bắt cậu đợi, cậu giận dỗi cũng phải thôi.
Tớ không trách cậu, ngược lại tìm mọi cách làm hòa. Biết cậu thích ăn kẹo mút, ngày nào tớ cũng chạy đến tiệm tạp hóa mua một chiếc, đúng vị cam cậu thích, rồi lặng lẽ đặt trước hiên nhà cậu. Mười ngày trôi qua, tớ tiêu sạch số tiền dành giụm cả tháng trời. Kẹo cậu cũng ăn rồi, sao chưa chịu tha thứ cho tớ?
“Kem! Cậu là đồ nhỏ mọn.”
“Ừ nhỏ mọn thì đừng chơi với tớ nữa.”
“Nhưng tớ… chỉ thích chơi với cậu thôi!”
Vẻ ương bướng bất cần thoáng qua trong mắt cậu, vô tình khiến tớ nghĩ rằng cậu thực sự không muốn chơi với tớ nữa. Tớ buồn lắm, dù còn quá nhỏ để biết rơi nước mắt. Cả ngày hôm đó tớ ngồi lì trong phòng, chẳng thiết đi đâu, thậm chí còn tỏ ra gắt gỏng lúc đám con trai qua rủ đi đá bóng. Suy cho cùng, cũng tại chúng nó cậu mới giận tớ. Lại thêm cả mẹ nữa, lúc nào cũng sai tớ đi mua đồ.
“Con không đi đâu!”
“Ơ! Tiền thừa mua kẹo mút cho Kem, con không thích à?”
Thích thì thích, nhưng e rằng chỉ hoài công vô ích. Tớ phụng phịu đáp:
“Kem ghét con rồi!”
Thật lòng tớ rất sợ cậu sẽ ghét tớ, luôn luôn sợ. Lúc bé đã sợ, khi trưởng thành càng sợ hơn. Nỗi sợ hãi trong tớ giống như một con đường, rẽ ngược rẽ xuôi đều dẫn về phía cậu. Nhưng tớ biết Kem tốt bụng lắm, chỉ vu vơ trẻ con một lúc thôi, không đành lòng bỏ tớ lủi thủi một mình mãi đâu. Niềm tin đó càng được củng cố khi cậu đến tìm tớ vào buổi chiều nọ. Con gái lạ lắm, khi người ta nhượng bộ thì giả vờ lạnh nhạt, để rồi vào một ngày khờ dại lại xuất hiện trước mặt tớ với nụ cười trong veo tựa nắng mai.
“Kem sắp hết giận rồi, chỉ còn một ít thôi.”
“Một ít?”
“Ừ.“
…
“Kem sẽ tha thứ cho Nguyên, với một điều kiện…”
“Điều kiện gì?”
“Cậu phải chạm vào người con Milu.”
Chạm vào người con chó đen đó? Không! Không đời nào! Ngay cả việc đến gần nó thôi đã là một thử thách hoàn-toàn-nằm-ngoài-khả-năng của tớ. Sao cậu nỡ… Mà cậu thấy không, mới nghe thấy hai chữ “Milu” thôi chân tớ đã muốn co lên chạy rồi, nhưng chẳng hiểu sao lần này không thể nhấc lên nổi. Phải chăng vẻ háo hức chờ mong ánh lên trong mắt cậu đã giữ nó lại? Tớ không rõ nữa, chỉ biết ngày hôm đó con Milu ngoan lắm, nằm yên mặc cho tớ vuốt ve. Tớ cũng nhân cơ hội tặng nó mấy cái… véo tai, coi như đền bù những lần bị biến thành mục tiêu bất đắc dĩ. Nhưng mãi về sau tớ vẫn thắc mắc: “Tại sao con Milu bỗng trở nên hiền lành đột xuất thế?” Và phải đến một ngày rất xa, rất xa trong tương lai, khi dõi theo bóng lưng cậu khuất dần về phía cuối con đường, tớ mới chợt ngộ ra: Có lẽ ai, cái gì hoặc con gì, khi ở gần cậu đều học được cách phá vỡ nguyên tắc của mình, cậu nhỉ?
2. Cậu
Giờ cậu đang ở đâu, liệu có thể nghe và đáp lại những khúc mắc trong lòng tớ? Tớ cứ ngỡ mình vẫn là cậu bé năm nào, nằm thật ngoan và ngủ khì trong vòng tay mẹ. Để sớm mai thức giấc, thấy cậu xuất hiện trước mặt dưới dáng hình một thiếu nữ. Xinh đẹp, rạng ngời như đóa hướng dương nở bung ngày nắng. Con Milu đã già lắm, bốn chân run run chẳng còn sức đuổi theo tớ như xưa. Tiệm tạp hóa cùng mấy ngôi nhà xung quanh bị dỡ bỏ, giờ chỉ còn là bãi đất trống cỏ mọc um tùm. Mái đầu mẹ tớ cũng bắt đầu điểm những sợi thời gian bạc trắng, đổi lại cho ai lớn khôn khờ dại từng ngày. Còn chúng ta…
Lên cấp hai, chúng ta chung trường, chung lớp, chỉ thiếu mỗi “chung bàn”. Tớ và cậu vì vậy có cơ hội gặp mặt thường xuyên hơn. Đôi lần vào những chiều lộng gió, tựa lưng ghế đá lặng lẽ ngồi bên nhau, cậu vu vơ hỏi: “Chúng ta gặp nhau vào mùa nào, Nguyên nhỉ?” Lúc đó thật chỉ muốn siết tay cậu và đáp rằng: “Mùa nào cũng giống nhau, chỉ cần cậu luôn ở bên tớ,” nhưng gom góp nhặt nhạnh mãi vẫn chưa đủ đầy thành hai chữ “can đảm”. Hình như sâu bên trong tớ, có một cảm xúc mơ hồ đang lớn dần qua năm dài tháng rộng, không biết gọi tên là gì.
“Kìa! Là mùa nào hả Nguyên?”
Tớ khẽ cười, chịu thua cái tính kiên trì đến cố chấp của cậu. Để xem nào…
Mùa xuân? Khi đám cỏ úa trong thị trấn uống no nê nước và trở lại xanh tươi. Cậu thơ thẩn chơi đùa với con Milu trước cửa nhà tớ. Không phải!
Mùa hạ? Lúc nắng hanh hao trượt dài trên mái ngói vào một chiều vô định. Cậu đến tiệm tạp hóa mua kẹo mút và bắt gặp ánh nhìn lạ lẫm nơi tớ. Không đúng!
Mùa thu thì sao? Mùa thu trong veo như mắt cậu, đôi mắt mải hướng về con đường vắng mà quên mất tớ luôn dõi theo cậu từ một bờ tường xa. Thật là mùa thu không?
Hay là mùa đông? Khi cậu vụng về lau đi vệt mưa phùn ươn ướt trên gò má ửng hồng, thở ra làn khói mỏng manh và lấy làm thích thú. Tớ không chắc đâu!
Chúng ta đã cùng nhau đi qua biết bao mùa xuân – hạ – thu – đông, bản thân tớ cũng không nhớ rõ. Nhưng tớ nhớ ánh mắt đượm màu buồn của cậu mỗi khi nhắc đến mẹ, nhớ dáng vẻ đơn độc khi cậu ngồi bên khung cửa sổ tầng hai. Giá như cuộc đời là một câu chuyện cổ tích, tớ sẽ xóa sạch những ký ức không vui trong cậu, thay vào đó bằng những nụ cười và hàng ngàn gam màu tươi sáng. Nhưng chịu thôi, vì cuộc đời chỉ là cuộc đời, còn tớ chỉ là một người bình thường, quá đỗi bình thường, không giúp gì được cậu ngoài việc ngày hai bận chở cậu tới trường, rồi đưa cậu về.
Tớ thích cảm giác cậu ngồi sau yên xe, lặng thinh khẽ níu vạt áo tớ, mặc kệ vòng thời gian quay đều. Lớn lên cậu không thích ăn kẹo mút nữa, chuyển sang thích kem. Ừ thì Kem thích ăn kem, nghe cũng hợp lý! Thế là chiều nào tớ cũng rẽ qua quán kem trước cổng trường, vẫn luôn chọn vị cam cậu thích nhất.
“Nè!” Tớ đưa cậu que kem mát lạnh.
Cậu đón lấy, không nói một lời. Tớ ngó nghiêng hồi lâu mới dám hỏi:
“Trông Kem buồn thế. Có chuyện gì à?”
Cậu gật đầu rất nhẹ, cắn vội một miếng kem như muốn ngăn nước mắt tuôn trào. Tớ không định hỏi tiếp, vì luôn sợ nhìn thấy cậu khóc. Nhưng tớ không hỏi không đồng nghĩa với cậu sẽ không nói. Thực lòng tớ rất rất vui, vì đã đợi được ngày cậu coi tớ là người “đủ tin cậy” để chia sẻ một vài điều trước kia giấu kín.
“Nghe bà tớ kể, mẹ đang ở cùng người khác… Một người không phải ba tớ.”
…
“Tớ nghĩ mẹ phải yêu ba nhiều lắm, nên sau khi ba mất mới đau lòng bỏ lại tớ mà đi như thế. Nhưng hóa ra… tình yêu đối với mẹ cũng chỉ như một đồ vật có thể dễ dàng thay thế. Tớ… tớ không thể chấp nhận chuyện đó!”
Nước mắt cậu rớt xuống đất, còn nỗi buồn rớt vào tim tớ. Cánh tay ngường ngượng đặt lên bờ vai mảnh mai, vụng về an ủi cậu.
“Kem nhớ mẹ nhiều lắm đúng không?”
“Ừ…”
“Như vậy đi… Mẹ tớ cũng thương Kem lắm. Nếu muốn cậu cứ việc gọi mẹ tớ là… mẹ.”
Tớ cúi xuống nhìn cậu, bỏ mặc cây kem trên tay tan chảy những mộng ước chưa thành. Nếu lúc đó cậu có thể ngắm nhìn thế giới qua đôi mắt của tớ, cậu sẽ trông thấy một thiên thần nhỏ đang bối rối gạt nước mắt, gieo vào trái tim ai vô số ảo ảnh rời rạc mông lung. Ngại ngùng trên thảm lá khô dưới chân, cứ thế lạo xạo, lạo xạo…
“Nguyên hiểu điều đó nghĩa là gì không?”
“Nghĩa là gì?”
“Nghĩa là…”
“Thôi không nói với cậu nữa. Ngốc quá!”
Rồi cậu vụt đi như một cơn gió, nhẹ lướt qua trái tim rung rinh hẵng còn bỡ ngỡ. Tất cả những gì tớ có thể nhớ là bóng lưng vội vã của cậu, và tiếng ai đó khe khẽ thì thầm:
“Chạy chậm thôi Kem, chờ tớ với!”
***
Năm ấy tớ tròn mười bốn, bắt đầu nghĩ về “ước mơ”, về con người mình muốn trở thành với thái độ hoàn toàn nghiêm túc. Và vô tình tớ nhận ra, “ước mơ” cũng giống nỗi sợ hãi mơ hồ thưở chúng ta còn nhỏ. Vẫn là con đường vòng xa tít tắp đó, không biết sẽ dẫn lối về đâu, cũng chẳng rõ điều gì đang chờ đợi mình phía cuối con đường. Nếu đích đến là xa cách, tớ chẳng thà không bao giờ dấn thân, mãi mãi gói gọn thế giới của mình trong thị trấn bé nhỏ này, gần ngay bên cậu.
Và không cần phải đợi đến một sáng cuối Thu dịu dàng nắng nhạt, tớ mới phát hiện trái tim mình đã trở nên quá đỗi chật hẹp, chỉ đủ chỗ cho duy nhất cậu thôi. Đó cũng là ngày tớ phát hiện mình cầm trên tay một cuốn tiểu thuyết tình yêu, say sưa lật giở từng trang trong lúc đợi cậu tan trường…
Trang thứ nhất: Mẹ tớ vẫn thường xuyên nhắc cậu đấy, hỏi cậu sao dạo này không sang nhà chơi. Mẹ tớ thương cậu nhiều lắm, biết không cô bé? Người lớn luôn đưa ra những lựa chọn mà trẻ con chúng mình không cách nào hiểu nổi. Nhưng tin tớ đi. Không người mẹ nào muốn rời xa con mình cả. Dù sớm hay muộn, mẹ cậu nhất định sẽ quay về.
Trang thứ hai:
“Nguyên làm gì nhìn Kem kỹ thế?”
“Hôm nay Kem nghỉ học. Bạn nào giúp Kem trực nhật nào?”
“Nguyên cô ơi! Nguyên nó thích Kem lắm…”
…
“Thích rồi hả? Thích thì nói đi!”
“Không nói kẻo sau này hối hận không kịp…”
“Nói đi! Chần chừ gì nữa hả Nguyên?”
Tớ mỉm cười nhớ tới đám bạn học. Không hiểu bằng cách nào, chúng nó biết được bí mật mà tớ đã vùi xuống 10 tầng đất sâu. Có lẽ khi thích một người, mọi cử chỉ, lời nói, ánh mắt đều không thể che dấu những yêu thương đang hiện hữu trong trái tim, cậu nhỉ?
“Mà rút cuộc, yêu là gì?”
Trang thứ ba: Tớ nhớ ra rồi, đáp án cho câu hỏi của cậu. Chúng mình gặp nhau lần đầu vào mùa đông. Cậu đem cho con Milu một tấm chăn mỏng và quấn lên người nó, nụ cười trên môi thánh thiện hệt như một thiên thần. Đâu phải cứ mùa đông là lạnh lẽo cậu nhỉ? Mùa đông của tớ là ấm áp, vì tớ sinh ra vào mùa đông, và gặp cậu vào mùa đông. Sau này, tớ muốn nắm chặt bàn tay cậu đi hết tất cả những mùa đông còn lại. Ôi… Rõ ràng tớ đang mơ mộng, nào phải đọc sách đâu.
Trang thứ… Tớ không thể tiếp tục đọc nữa, khi đập vào mắt là hình ảnh cậu khoác tay chàng trai đó bước về phía này. Rồi cậu cười với hắn ta, một nụ cười khác hẳn tất cả những nụ cười trước kia, khi ở bên cạnh tớ.
“Nguyên!” Cậu gọi.
Tớ vẫn giả bộ chăm chú đọc sách.
“Giới thiệu với cậu, đây là bạn Kem!”
“Ừm… thế à?”
Kiếm vội một lý do vụng về hòng trốn đi thật nhanh. Tớ giấu mình sau một bờ tường rêu phong nơi góc đường, từ từ vỡ ra từng mảnh, từng mảnh… Thì ra “yêu” có hình thù như vậy, cuối cùng chỉ là mơ mộng trượt khẽ qua kẽ tay, tựa hoa nắng rơi rụng vào một chiều gió heo may đủ mạnh.
Hôm đó, tớ đã chạy đến tận cùng con đường vòng dẫn khỏi thị trấn, và nhận ra ngoài kia là một thế giới khác thật rộng lớn. Quên mất cô gái của tớ đã trưởng thành rồi, đến lúc cần có khoảng trời của riêng mình. Tớ cũng phải dần quen với thực tế mình không còn là người bạn duy nhất của cậu, thậm chí thỉnh thoảng chúng ta sẽ bỏ quên người còn lại mà nhìn về hai hướng khác nhau.
Một nỗi niềm bức bối đè nặng lồng ngực. Tớ lặng lẽ lật lại trang sách lúc trước còn đọc dở, gượng cười lẩm nhẩm một trích dẫn khá hay:
“Ngày bạn biết yêu một người, bầu trời xanh một màu xanh rất khác!”
Ngốc nghếch ngước mắt lên kiểm chứng…
Đúng là khác thật! Khác đến nỗi biến thành màu xám mất rồi.
3. Chúng ta
Tớ luôn thắc mắc: “Thời gian làm bằng gì mà chạy nhanh quá?” Là do guồng quay cuộc sống vốn dĩ hối hả, hay có lẽ từ khi tớ cố tình tránh mặt cậu, khái niệm về thời gian đã không tồn tại nữa? Tiếng trống trường hôm nay sao thân thương hơn hôm qua, lại đủ sức níu giữ bước chân những cô cậu học trò lười biếng nhất. Chẳng ai ùa về thật nhanh như mọi khi…
Các cô gái không ngừng ghé tai thì thầm to nhỏ, thỉnh thoảng trao nhau những cái ôm. Lũ con trai nán lại chơi trò ném bóng nước, nghịch đến độ quần áo tóc tai ướt nhèm, nhạt nhòa cả nét phấn trắng nghiêng nghiêng trên khung bảng. Nét phấn làm thành dòng chữ: Buổi học cuối cùng.
Tớ nín thở nhìn cậu từ khoảng cách rất xa, tay mân mê chiếc thước kẻ cho bớt phần trống trải. Lần đầu tiên trông thấy cậu ngồi bên khung cửa sổ ngập nắng, với đôi mắt đã thôi biết buồn. Từ ngày quen biết “hắn ”, dường như cậu cười nhiều hơn. Những cuộc gặp gỡ giữa chúng ta cũng theo đó thưa dần, có chăng chỉ sót lại đôi lần lướt qua nhau ngoài hành lang lớp học. Ánh mắt vội vã giao nhau, bước chân vội vã ngược về hai hướng…
Trẻ con lạ lắm cậu ạ, khi còn nhỏ muốn lớn thật nhanh, lớn lên rồi lại khao khát bé lại để được ở bên bạn bè mãi mãi. Suốt tuần qua tớ bận rộn với chồng lưu bút tụi bạn gửi gắm. Gắng sức viết bằng nét chữ đẹp nhất có thể, và luôn kết thúc bằng câu: Thi tốt nhé! Chúc cậu thành công trên con đường phía trước, dù chẳng rõ “con đường phía trước” đó có hình thù thế nào.
Cầm trên tay cuốn lưu bút còn viết dở dang, tưởng tượng nhiều năm sau khi nếp gấp thời gian đã in hằn trên khuôn trán. Trong lòng tớ bỗng khơi gợi một mong ước xa xôi: Tới ngày đó cậu vẫn ở bên tớ như thế này nhé. Không nhất thiết phải thích, hoặc yêu tớ, chỉ cần ở bên cạnh tớ thôi.
“Nguyên! Ký áo cho tao!” Một bàn tay khẽ đặt lên vai làm toàn thân giật nảy.
“Tao nữa!” Và rất nhiều bàn tay khác…
Ừ thì ký!
Tớ mỉm cười ngắm chiếc áo đồng phục chi chít nét bút của bạn học. Những mảng màu ký ức sống động trôi nhẹ qua tim. Mới ngày nào chúng ta còn là hai đứa trẻ giận hờn vì vài lý do vụn vặt, thế mà chớp mắt đã đến ngày nói với nhau một tiếng tạm biệt cũng cảm giác khó khăn. Những con đường tình cờ giao cắt, rẽ lối rồi trở về, hoặc mãi mãi chia xa. Không ai biết, nên chỉ có thể hy vọng.
Thu hết can đảm, tớ tiến về phía cậu.
“Kem! Ký áo cho Nguyên nhé!”
Cậu thoáng ngại ngần, hẳn bởi lâu rồi chúng ta không nói chuyện.
“Ừ! Muốn Kem ký vào chỗ nào?”
“Ký lên trái tim Nguyên này.”
Vừa nói, tớ vừa chỉ tay vào ngực trái. Khuôn mặt cậu ửng hồng e thẹn, không nói không rằng đưa bút viết lên một dòng chữ rồi ký tên. Lời nhắn nhủ đó, rất lâu về sau tớ mới dám đọc. Và có lẽ cậu cũng hiểu tại sao lại là ngực trái, nên lặng thinh chẳng hỏi tớ câu nào. Là ngực trái, vì tớ muốn ghi nhớ cậu trong trái tim mãi mãi, mặc kệ sau này cậu đi bên cạnh ai.
Nhớ… là quyền của tớ. Cậu không cấm được đâu!
Nhưng thay vì cấm đoán, cậu chọn cách biến mất khỏi thế giới của tớ. Không một lời giải thích. Không một biểu hiện dự báo. Tớ gọi điện cậu không nghe, nhắn tin cũng chẳng buồn trả lời. Tớ cứ nghĩ tất cả thế là hết rồi, và chúng ta cứ thế nhẹ nhàng bước ra khỏi cuộc sống của nhau thôi. Nhưng cũng giống như năm đó khi ai đó giận ai, cậu xuất hiện đúng lúc tia hy vọng cuối cùng tắt lịm, nắm chặt tay kéo tớ đi.
“Nhớ không? Cậu còn nợ tớ một lần rước đèn quanh thị trấn.”
“Rước đèn? Hôm nay là Trung thu à?”
“Cậu cứ nghĩ thế đi.”
“Nhưng tớ có thấy chiếc đèn ông sao nào đâu?”
“Không cần đèn ông sao, đi dạo cùng tớ một vòng là được!”
Chỉ “một vòng” nhưng đi mãi tận hoàng hôn chưa hết. Tớ và cậu lặng lẽ sánh bước bên nhau, lặng im không nói một câu. Có lẽ vì con đường dưới chân là một vòng tròn, nên chẳng thể phân biệt được đâu là kết thúc, đâu là khởi đầu cậu nhỉ? Từng mái nhà, bờ tường, và cả ngôi trường cấp hai của chúng ta,… đâu đâu cũng in dấu những kỉ niệm khó phai về một thời mộng mơ khờ dại.
Bước chân hơi khựng lại, tớ thảng thốt nhận ra cỏ lau từ lúc nào đã mọc kín bãi đất trống nơi trước kia là tiệm tạp hóa. Những ngọn lau trắng muốt khẽ đung đưa theo gió, đổ dài trên nền đất bóng chiều ngả nghiêng. Bất chợt, cậu kiễng chân đặt lên má tớ nụ hôn rất khẽ, rồi chạy vụt đi. Tớ đuổi theo cậu nhưng không kịp, đuổi mãi tới con đường vòng dẫn khỏi thị trấn thì kiệt sức gục xuống, bất lực nhìn bóng lưng thân thuộc khuất dần về phía cuối chân trời.
Lời tạm biệt đôi khi không cần phải nói ra…
Vì bản thân chia xa, đã là tạm biệt.
4. Vẫn chỉ mình tớ
Thỉnh thoảng tớ vẫn ghé qua nhà cậu, một mình ngẩn ngơ đứng nhìn cánh cổng sắt im lìm. Khung cửa sổ nơi cậu thường ngồi đó, giờ trống vắng lạnh lẽo, chẳng còn lại gì ngoài lớp bụi thời gian đậm màu theo năm tháng. Cuộc sống của tớ từ khi lên cấp ba trôi đi theo một quy luật bất biến nhàm chán, hay vì thiếu cậu nên chuỗi ngày tươi sáng đã tự động rời đi?
“Thích cậu”, vào lúc tớ muốn nói nhất lại không biết nói với ai. “Thích cậu”, chưa bao giờ là dối lòng, nhưng cũng chẳng được mấy phần thành thật với bản thân. “Thích cậu”, nhiều lúc chỉ là thích một ảo ảnh không thể chạm tới, khi tất cả những gì cậu để lại cho tớ là nét mực in trên ngực áo trắng phau.
Ngồi bên con Milu trong buổi chiều lộng gió, tớ nâng niu chiếc áo như một báu vật, ngắm đi ngắm lại, rồi chợt phát hiện túi áo bên trái có nhét một phong thư. Cậu bỏ vào từ lúc nào thế?
Ngỡ ngàng. Tớ quay sang con Milu đang nằm thật ngoan:
“Mày bảo tao có nên mở ra xem một chút không?”
Con Milu ve vẩy cái đuôi.
“Im lặng là đồng tình rồi. Vậy tao mở nhé…”
Ngày… tháng… năm…
Gửi Nguyên, người bạn thân nhất của tớ.
Con trai gì mà dễ dàng bỏ cuộc vậy? Tớ mới khoác tay người ta một cái thôi, vậy mà không thèm nhìn mặt nhau cả năm trời. Thích tớ thì phải nói chứ, không nói làm sao biết được cậu nghĩ gì. Dù sao tớ cũng là con gái mà…
Cậu biết không, mẹ tớ quay về rồi. Mẹ nói muốn dẫn tớ theo, trả cho tớ một gia đình trọn vẹn. Tớ hạnh phúc lắm, nhưng cứ nghĩ đến việc phải xa cậu, nước mắt lại vô thức chảy dài. Tin tớ nhé, tớ không bao giờ muốn lựa chọn giữa mẹ và cậu đâu!
Mẹ bảo nơi đó xa lắm, nhưng tớ tin sẽ chẳng đủ xa để tớ quên đi những chiều xách cặp đi bên cậu, hoặc ngồi sau yên xe níu chặt vạt áo cậu. Cảm giác đó đặc biệt lắm, cảm giác thế giới chỉ có tớ, cậu, và những tia nắng dịu dàng…
Có những lời chưa bao giờ nói ra, nhưng tớ tin cả hai chúng ta đều hiểu. Tớ thích cậu nhiều lắm chàng trai ạ, ngay từ khoảnh khắc cậu tặng tớ chiếc kẹo mút đầu tiên. Nhưng cũng chính vì thế, tớ chọn cách đẩy cậu ra xa, ngốc nghếch cho rằng nếu cậu ghét tớ nhiều một chút, lời tạm biệt vì thế sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Cậu bạn ngốc! Tớ đã viết lên “trái tim” cậu rồi đấy. Tớ thừa biết cậu còn chưa đọc đâu, nên nhắc lại lần nữa kẻo cậu quên mất…
Đừng quên tớ nhé! Không nhất thiết phải thích, hoặc yêu tớ, chỉ cần không quên tớ thôi. Dành riêng một góc nhỏ bé trong trái tim bé nhỏ của cậu, thỉnh thoảng nhớ đến tớ là đủ rồi.
Hứa với tớ nhé, Nguyên?
Tớ rảo bước về phía cuối con đường, chân ngập ngừng dừng trên vạch ngăn cách. Những tia nắng cuối ngày lơ lửng trên không trung, rớt xuống vạt áo hoen màu hoài niệm. Tớ nhìn thấy mình đi bên cạnh cậu, thưở chúng ta còn là hai đứa trẻ mắt chưa vương buồn. Bất chợt, cậu vụt lên phía trước một đoạn xa, ngoảnh lại nhìn tớ cùng nụ cười trên môi ấm áp. Những ngọn lau trong thị trấn có phải vì nụ cười ấy mà đồng loạt nở bung, thả sắc trắng buông lơi theo gió…
Hứa với tớ nhé, Nguyên?
Ừ! Tớ hứa cô bé ạ. Tớ sẽ không bao giờ quên cậu đâu.
Một góc trái tim tớ, mãi mãi để dành tặng cậu.
| Xu | Raxu Nguyễn
Comments