Hi! Xin chào mọi người. Mình là Xu: Founder và tác giả duy nhất của Nỗi buồn màu xanh lá – Fanpage truyền cảm hứng sống với hơn 1 triệu lượt theo dõi trên mạng xã hội Facebook.
Hành trình trở thành tác giả của mình bắt đầu từ cuối năm 2013, trong quãng thời gian mình sinh sống và học tập tại Singapore. Học hành thời kỳ đầu nhàn hạ, bản tính mình lại hướng nội, không thích ra ngoài giao lưu, thế là cả ngày gần như chỉ ở trong phòng: Hết nghe nhạc đến xem phim, rồi tự dưng phát hiện mình đang mở Word và gõ những dòng truyện ngắn đầu tiên đầy lạ lẫm. Mới đầu, viết lách chỉ là một sở thích nhỏ giúp mình lấp đầy khoảng thời gian rảnh, nào ngờ thời gian trôi qua, mình chìm đắm chẳng thể dứt ra. Bởi chỉ khi viết mình mới có cảm giác bản thân đang “sống”.
Sống giữa một môi trường văn minh khuyến khích sự khác biệt, có cơ hội gặp gỡ những người bạn tuyệt vời và tình cờ va phải một tình yêu nhỏ xinh… Tất cả đều góp phần đẩy mình lại gần cái “bản ngã” đích thực mà trước giờ bị tạp âm của cuộc sống vùi lấp. Mình đã viết bất chấp ngày đêm, lén lút gõ bàn phím ngay trong những tiết học mà bạn bè cặm cụi ngồi viết mã lập trình. Giữa năm 2016, sau khi tốt nghiệp chuyên ngành Khoa học máy tính của đại học Murdoch Singapore, mình trở về nước, và mình nói với gia đình: Mình sẽ từ bỏ tất cả những gì học được để viết một cuốn sách. Nỗi buồn màu xanh lá ra đời theo cách như thế – Gom góp toàn bộ lòng can đảm của một cậu bé đang ở giai đoạn lưng chừng giữa ngây ngô và trưởng thành. Trong đầu mình chỉ tồn tại duy nhất một ý niệm: Kỳ vĩ cũng được, mà tầm thường cũng được, nhưng mình từ chối bước đi trên con đường ngàn vạn người khác đã giẫm bước. Đã sống là phải khác biệt.
Tất nhiên, chẳng ai ủng hộ mình cả. Mọi người nhìn mình với ánh mắt như người đến từ hành tinh khác. Gia đình không có truyền thống lắng nghe. Xã hội thì vốn nặng định kiến. Từ bạn bè đến họ hàng, làng xóm, quay mặt hướng nào cũng bắt gặp những nụ cười khinh khi. Không ai dành cho mình một lời động viên dù là nhỏ nhất. KHÔNG MỘT AI. Suốt bốn năm, mình thấp thỏm sống giữa gièm pha, đi qua những đêm dài nằm nhìn trần nhà, đập đầu vào tường nhưng không sao ngủ được. Thức dậy với nước mắt rơi ướt gối, cả ngày vật vờ ngồi nhìn màn hình như một bóng ma. Ngay cả công việc viết lách mà mình yêu thích nhất cũng dần dần đi vào ngõ cụt. Thế là mình đã mua rất nhiều thuốc ngủ (Khổ lắm! Xem phim nhiều quá mà ^^), sau đó chỉ để ném đi, thay vào đó bằng đủ loại thuốc bổ và Vitamins. Mình tự nhủ với bản thân: Nếu đã không có can đảm để chết, vậy thì hãy cố sống cho tốt – Không phải tốt theo kiểu nhạt nhòa an phận. Mà buộc phải tốt đến mức thế giới quỳ gối dưới chân mình.
Năm 2020, mình quyết định thử sức với dự án sách độc lập Hãy là tất cả, hoặc không là gì. Đây gần như là dự án sách đầu tiên và duy nhất mà một tác giả Việt tự tay thực hiện tất cả công đoạn: Từ sáng tác, thiết kế, dàn trang, biên tập, chế bản, đến làm website, kiểm soát chất lượng in, marketing và sales… Thành công của dự án cũng như tình cảm mình nhận được của độc giả gần xa thực sự đã khiến mình xúc động. Đi qua đêm dài cuối cùng cũng tới được ban mai. Năm 2021, mình thành lập thương hiệu sách LÁ BOOKS, như một lời hồi đáp dành cho bản thân, và một lời cảm ơn mình gửi tới độc giả. Từ đáy lòng, mình muốn nói với những người luôn ủng hộ mình rằng: “Trong những thời khắc tuyệt vọng nhất, các bạn vẫn ở lại bên mình. Vậy thì mình cũng hứa: Mình sẽ trở thành một người xứng đáng với tình yêu thương của các bạn. Để một ngày nào đó, trả lại gấp nhiều lần những gì đã nhận được. Chúng mình hãy đồng hành cùng với nhau, cùng nhau thắp sáng một góc nhỏ nào đó trong thế giới tối tăm này nhé?”
Vật chất dư dả thì sao? Đi ăn nhà hàng hay úp một hộp mì tôm đều khiến mình vui vẻ. Ngoại hình xán lạn hay bình phàm thì có gì quan trọng, sớm hay muộn rồi cũng sẽ tàn phai? Duy nhất chỉ có điều này đủ khiến mình ưỡn ngực tự hào: Mình đã dám trả mọi giá và đánh đổi mọi thứ để trở thành người mà mình mong muốn. Cá trôi xuôi dòng là cá chết. Ngược dòng sống cuộc đời mình, vượt ngàn dặm đường để rồi ngoảnh lại, nói với những người từng khinh thường mình rằng: “Biết gì không? Thật ra bạn mới là kẻ bất hạnh nhất, vì đã sống như loài tầm gửi, không hề có ý thức phản kháng lại cuộc đời.” Khí chất ngạo nghễ đầy hiên ngang ấy, chẳng phải điều mà tuổi trẻ nên dốc lòng theo đuổi hay sao?
Ai muốn vá trời lấp bể, xin cứ việc. Còn mình? Nguyện được đi trên cầu độc mộc, một mình một thế giới riêng. Từ sáng đến tối làm những việc mình thích. Vui vẻ bên cạnh những người giống với mình. Cận kề cái chết mới đổi lại được nội tâm ngời sáng. Nhưng thật may, vì mình còn có bạn đồng hành. Cảm ơn bạn đã cho mình một lý do để thức dậy mỗi ngày, bằng niềm tin vô điều kiện, từng bước tạo nên con người mình ngày hôm nay…
Hy vọng một ngày không xa, chúng ta đều sẽ trở thành người mà mình mong muốn…
Hy vọng đông ấm hạ mát, nhưng thỉnh thoảng cũng ban tặng thử thách, để chúng ta biết được mình can đảm hơn mình tưởng rất nhiều.
Phương châm sống:
Chuyện lớn với người khác, với mình là nhỏ. Những điều tốt đẹp, chỉ cần đủ tốt đẹp, sớm muộn gì cũng sẽ được nhận ra…
| Xu |
Gửi đến bạn, người đồng hành cùng mình:
Tiền bạc chỉ làm nên lớp vỏ…
Danh tiếng vốn chỉ là hư vô…
Hào quang không hề có sức nặng…
Chỉ duy nhất nụ cười của bạn, là điều cả đời mình theo đuổi.
Bạn chỉ biết, câu chữ của mình đã an ủi bạn. Nhưng không biết, nụ cười của bạn đã cứu vớt mình.
Một emoj thả dưới comment. Một lời thân thương gửi vào inbox… Cứ thế, bạn trở thành ý niệm đầu tiên của mình mỗi buổi sáng tỉnh giấc.
Trong những thời khắc tăm tối nhất, bạn lựa chọn ở lại bên mình.
Vậy thì tương lai xán lạn mai này, mình nguyện được chia sẻ cùng bạn.
Mong thế giới này, vì có chúng ta mà khác đi chút ít…
| Xu |
Sách đã xuất bản:
- Nỗi buồn màu xanh lá
- Hãy là tất cả, hoặc không là gì
- XANH (Sống như lá xanh)
- Những mùa hè có nắng trong tim
Từ A-Z về Xu (Click vào để xem):
Comments