Cậu hỏi người đó đã làm gì để khiến mình thích nhiều đến thế. Mình trả lời người đó không cần làm gì cả, chỉ xuất hiện thôi, là đủ rồi.

| Xu |

Những ngày này tôi thường lang thang Chinatown1 sau giờ học, xuôi dọc dãy phố nhỏ vô định bằng thứ sức lực uể oải và lê lết. Màu đỏ rực rỡ trải khắp hai bên, vậy mà chẳng lọt được chút nào vào tâm trí đang bay lơ lửng, thoáng chốc chạm phải dải đèn lồng chạy theo hình zích zắc cao trên đầu. Hướng suy nghĩ về một người, chẳng ngờ cũng có lúc rút cạn toàn bộ sức lực, mệt mỏi và rợi rã như vừa hoàn thành một đường chạy bền dài dặc.

Rin đi theo tôi không rõ đã bao lâu, tiếng bước chân nhỏ nhẹ ở khoảng cách áng chừng vài mét ngắn. Tôi đi, Rin đi. Tôi dừng, Rin cũng dừng. Cảm nhận mơ hồ về va chạm đồng nhịp tựa làn sương mỏng chạm khẽ da thịt, không lưu lại ấn tượng nào khác ngoài nỗi day dứt nhẹ gợn. Ở một giao lộ vắng người, tôi quay lại bảo Rin nên về đi, sẽ không ích gì nếu cứ đi theo tôi như vậy. “Chỉ là một chiếc áo, tôi giặt nó sạch rồi”. Nhưng Rin lắc đầu cương quyết: “Dù sao vẫn là lỗi của tôi”.

Du học. Tôi vượt qua quãng đường hơn 2000 cây số để tới nơi này. Thành phố năng động chẳng bao giờ có mùa Đông, hai ba giờ đêm vẫn sáng trưng đèn và lác đác bóng người đi bộ. Hành trình điên rồ bắt đầu khoảng một năm trước. Tôi mất một ngày đưa ra quyết định, một tuần chuẩn bị hành lý, và một tháng để thuyết phục mẹ cho mình bay khỏi cái tổ ấm áp. Cuộc sống chuyển hướng đột ngột làm nứt vỡ nhiều mảnh vỏ bọc cứng cỏi. Cô đơn hiển nhiên khó tránh khỏi, lâu dần biến thành thói quen không nỡ bỏ, giờ thì mến thương chẳng nỡ xa rời. Phòng trọ thời gian đầu cũ kỹ và ồn ã, luôn luôn thoảng mùi nước giặt của đống quần áo ướt ngoài hành lang. Tôi chuyển đi sau nửa năm chịu đựng, tới một khu gần trung tâm tiện nghi hơn với giá thuê tương tự. Căn hộ trung cư bốn gian phòng biệt lập, nhà bếp và phòng tắm dùng chung, phí sinh hoạt chia đều theo đầu người. Ba gái một trai, sống cùng nhà suốt nửa năm tiếp theo mà chẳng ai muốn biết tên ai. Xa cách và mười phần hờ hững. Tất cả chỉ dừng ở cái gật đầu xã giao mỗi sáng bước ra khỏi nhà. Thêm một lần như vậy lúc buổi tối trở về, rồi đi thẳng vào phòng khép cửa trái tim, chìm nghỉm trong thế giới riêng tĩnh lặng tuyệt đối.

Cho đến buổi chiều cơn mưa rào bất chợt, sực nhớ chiếc khăn len phơi nắng mấy hôm trước vẫn treo bên cửa sổ nhà bếp, tôi vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, đúng lúc ở gian phòng kế bên làm thành góc vuông 90 độ, một người khác cũng lao tới rất nhanh bất chấp. Cú va chạm chóng vánh diễn ra trước cả nhận thức. Trán bạn ấy đụng trúng chóp mũi đau điếng. Tôi ôm mặt xuýt xoa tức thì. Bạn ấy cuống quít, vừa xin lỗi vừa lại gần gỡ tay tôi ra. Đường nét sững sờ lướt qua võng mạc một giây sau lấn át hết thảy mọi đau đớn. Tôi đứng lặng, nhìn cô gái đối diện nhìn mình bằng đôi mắt thảng thốt đến trống rỗng nao lòng. Và ngay khi nhận rõ dòng chảy sinh mệnh đang rời bỏ cơ thể mình, tôi đưa tay quệt ngang mũi, lại thấy phía trước hai hàng nước mắt tuôn trào. Tôi cúi nhìn thứ chất lỏng rực rỡ ấm áp trên mu bàn tay, vài giọt đã rơi xuống cả chiếc áo phông đang mặc màu trắng, hệt những bông hoa đỏ nở trên tuyết lạnh băng. Đến lúc này thì bạn ấy òa khóc nức nở. Tôi hơi ngỡ ngàng vì chuyện có nghiêm trọng gì đâu, một tay bịt chặt mũi ngửa lên, tay còn lại đặt lên vai bạn ấy run rẩy từng hồi. “Không sao đâu, tôi ổn mà”.

Mất rất lâu bạn ấy mới lấy lại bình tĩnh, hỏi ra mới biết tên Rin, thoạt nghe giống một biệt danh hơn. Rin chuyển vào nhà trước tôi mấy tháng, ban sáng bạn ấy bỏ lon cà phê sữa uống dở vào ngăn đá tủ lạnh, quên bẵng đi tới tận chiều. “Cậu khóc vì nhìn thấy máu, hay tiếc lon cà phê đóng đá hả Rin?”. Tôi tìm cách thay đổi bầu không khí. Rin liền sụt sịt bật cười rất ngộ. Không đợi máu trên mũi ngừng hẳn, tôi vội chạy vào bếp xem khăn len có bị ướt không. Thật may vì chỉ có vài giọt mưa đi lạc bám trên nền vải xám lông chuột nhẹ nhõm. Thở ra như vừa nhấc một tảng đá nặng khỏi lồng ngực, tôi rút chiếc khăn từ dây phơi xuống rồi gấp gọn nó đặt trong lòng bàn tay. Nâng niu và chân quý như tìm lại được một báu vật sau khoảng thời gian dài lạc mất. Cách đó không xa, Rin đứng quan sát tất cả chuỗi cảm xúc bấp bênh nãy giờ. Giọng nói thanh mảnh cất lên hỏi chiếc khăn ấy quan trọng lắm à. Tôi gật đầu mỉm cười với bạn ấy. Không hiểu sao lại thế.

“Áo cậu kìa, tôi sẽ giặt lại trả cậu.” Rin chỉ vào mấy vết đỏ loang gần cổ áo.

“Không cần đâu. Một phần cũng là lỗi của tôi.”

“Nhưng tôi vẫn muốn làm gì đó cho cậu.”

Câu nói khiến tôi hơi ngại ngùng, tìm cách chuyển hướng câu chuyện.

“Sáu tháng chung nhà, giờ tôi mới biết tên cậu đấy, Rin!”

“Tôi cũng vậy, Minh. Có lẽ mọi người đều quá bận rộn việc riêng. Tôi và cậu đi học thôi còn đỡ, hai người kia còn phải làm thêm ngoài giờ.”

“Ừ. Thế à?”

Vì giữa tôi và Rin lúc đó chưa có mối liên kết nào rõ rệt, tôi đành nhờ cậy hai cô bạn kia nhằm kéo dài cuộc đối thoại.

“Hai người họ tên gì vậy?”

“Một bạn tên Trang, bạn còn lại là Quyên thì phải. Tôi và hai bạn ấy cũng không thân lắm.”

“Ừ.”

Nói vậy thôi, rồi chúng tôi ai về phòng nấy. Nhưng lần này sau khoảnh khắc khép cửa, đã không còn những bức bối gào thét đòi thoát khỏi bốn bức tường lạnh, trái lại biết bao dự cảm tốt lành bung nở lấp lánh, đủ khiến tôi im lặng mỉm cười. Thả mình xuống giường nghe cơn mưa êm dịu, tôi bỗng có ảo giác về một bản piano ai đó chơi ở phòng bên. Những nốt nhạc rơi ra từ phím đàn, lướt nhẹ trên sàn gạch, xuyên qua bức tường dày cộp, nhảy lên giường nằm cạnh tôi, an ủi và vỗ về từng nhịp thở. Và tôi tự hỏi, liệu còn có nguyên nhân nào khác đằng sau những giọt nước mắt của Rin không, bởi đằng sau chiếc khăn len của tôi là một câu chuyện rất dài, và buồn, được gọi tắt bằng tên một cô gái.

Ký ức sáng rõ buổi chiều tháng Mười nhiều năm trước, Linh đặt vào lòng bàn tay tôi hộp quà nhã nhặn, từ màu sắc hay chiếc ruy băng thắt ngoài đều thuộc kiểu tôi thích, trong đó đựng một chiếc khăn. Hôm sau tới trường, hỏi Linh mới hay do chính tay bạn ấy đan. Tôi biết về sự dịu dàng đầu tiên như vậy, để rồi có cơ may dùng chiếc khăn ấy suốt ba mùa Đông nối tiếp, trước khi kỳ thi Đại học kéo chúng tôi ra xa hai đầu nỗi nhớ, trước khi nhìn bạn ấy nắm tay đi bên cạnh một người khác. Mối quan hệ kết thúc trong sự im lặng cả hai tự hiểu. Mẹ tôi không biết học hành chỉ là cái cớ vụng về. Nếu mẹ biết, tôi đã không mất đến một tháng thuyết phục để được rời khỏi thành phố đi đâu cũng gặp nỗi buồn. Rồi đặt chân lên đảo quốc nhỏ xinh đựng đầy nắng ấm, mưa lớn đến đâu vẫn quá đỗi dịu êm, tôi vẫn mang theo món quà cũ vì một ràng buộc không thể chống đỡ, chọn cách sống xa lánh đơn độc còn hơn lần nữa hứng chịu tổn thương. Bởi nếu từ đầu định sẵn bước vào thế giới của ai đó rồi ra đi, tôi chẳng thà để mọi người nghĩ thằng nhóc ấy thật chảnh chọe và kiêu kỳ.

Nhưng với Rin thì khác. Bạn ấy kiên quyết muốn làm gì đó cho tôi để bù đắp cú va chạm hôm trước. Nhưng Rin đắn đo chưa nghĩ ra nên làm gì. “Nên tôi quyết định sẽ đi theo cậu, tới khi nghĩ ra mới thôi”. Thêm lần nữa quay lại, tôi nói bằng giọng ái ngại: “Rin cứ theo sau vậy kỳ lắm, lại đây nói chuyện với tôi đi”.

Chập tối, Chinatown lên đèn đỏ ửng, không gian chuyển mình sống động đầy mê hoặc. Chàng ca sĩ đường phố cầm ghi-ta hát vang giữa giao lộ bấy giờ đã chật ních người. Dòng dịch chuyển ngược chiều thô bạo xô chúng tôi chững lại nhiều khi. Tới một gian hàng đồ giải khát, tôi rủ Rin cùng uống nước hạt dẻ. Bạn ấy gật nhẹ đồng ý. Cô bán hàng vừa mở nước từ bình chứa chảy xuống cốc nhựa take away, vừa liếc mắt trêu đùa: “Hai đứa trông đẹp đôi đấy”. Vì Rin không lên tiếng giải thích nên tôi cũng làm ngơ, rồi trả tiền rời đi, bước chân song song chú tâm vào thứ nước ngọt thanh màu cỏ úa. Cứ lặng lẽ vòng quanh khu phố quanh co. Sự im lặng hiếm khi trọn vẹn và mang nhiều ý nghĩa đến thế. Sau đó hai đứa bắt tàu điện về nhà.

Trên chuyến tàu vắng khách lúc chín giờ, Rin mắt nhắm mắt mở kêu buồn ngủ, lơ đãng đặt câu hỏi: “Cậu thích điều gì nhất ở thành phố này?”

Tôi vừa suy nghĩ vừa đáp:

“Nhiều lắm Rin. Thích nắng mưa không theo quy luật, xe buýt, rồi tàu điện ngầm. Thích mấy đám mây bị gió thổi va vào nhau, mùi cỏ ướt và bầu không khí dễ chịu sau giờ học. Thích chiếc máy bán đồ uống tự động của trường tôi, nó pha được cả cà phê và milo đấy. Thích đồ ăn, thích đi vài trăm bước có liền một cửa hàng tiện lợi…”

“Thôi được rồi!” Rin ngắt lời. Có vẻ danh sách đã quá dài.

“Thích nhất thì chỉ có một thôi, Minh.”

“Hmm… thích nhất à…” Tôi suy nghĩ tiếp. “Có lẽ là khí hậu, vì nơi này không có mùa Đông. Tôi ghét lạnh kinh khủng.”

 Rin ngập ngừng nhìn tôi một lúc, nói tiếp:

“Vậy mà… Cậu mang theo một chiếc khăn len.”

“Ừ… Món quà của một người bạn cũ.”

“Nhìn cách cậu nâng niu chiếc khăn, chắc người đó quan trọng với cậu lắm?”

Tôi chỉ gật đầu vì không đủ can đảm thừa nhận bằng lời. Về phía Rin, bạn ấy nói rất thích cách con người nơi đây tôn trọng nhau. “Hôm qua tôi giẫm vào chân một chị lúc trên tàu, thế mà chị ấy quay sang xin lỗi tôi. Ngộ nhỉ?”. Câu chuyện êm đềm trôi đi, khiến tôi hoài nghi vô hạn về việc chúng tôi chỉ vừa mới quen biết. Vài phút sau tàu dừng ở trạm, tôi và Rin bước ra, theo lối thang cuốn di chuyển lên mặt đất. Trên đường dạo bộ về nhà, nhìn Rin đá mấy hòn sỏi nhỏ nằm cản lối đi, tôi đã nghĩ: “Thật vui vì có thể chia sẻ cảm xúc với một ai đó”.

Bài tiểu luận giữa kỳ cuốn trôi hết ý niệm về thời gian. Tôi tắt laptop, nhìn đồng hồ thì đã ba giờ sáng. Luôn luôn ăn uống tạm bợ và ngủ nghỉ tùy hứng như vậy, nhiều lúc tôi thậm chí không biết hôm nay là ngày mấy, tháng nào. Và nhiều khi, cách duy nhất để lãng quên là vùi mình vào những mối quan tâm khác.

Đêm cuối trước ngày bay, tôi tới nhà Linh theo một ý định không thể kiểm soát, đặt tay lên chuông cửa nhưng cuối cùng không bấm, bỏ về. Ra tới đầu phố vắng ngoảnh lại, tôi hét lớn tên bạn ấy trong bóng tối. Cũng chẳng ai đáp lời ngoài một âm vang đơn độc vọng lại cùng tiếng gió. Tôi như một tinh cầu trong suốt lơ lửng giữa thinh không. Không ai nhìn thấy, cũng chẳng biết phải bay về nơi nào. Ngày dài tháng rộng, tôi học được điều đó đã bao lần, rằng dù có hết lòng vì một người nào đó, dù có hét lên thật to vì người đó, thì thế gian vẫn tồn tại vô số điều nằm ngoài tầm với. Như sao trên trời, chỉ có thể ngắm thôi.

Bản nhạc báo thức xen ngang giấc mơ. Giọng hát Thùy Chi êm ái da diết khiến tôi tan thành nhiều mảnh vỡ. Tôi lẩm nhẩm theo đến hết bài, sau đó chợt có tiếng gõ cửa, rồi giọng của Rin:

“Ăn sáng đi. Tôi có một hộp mì.”

Tôi mở cửa thì Rin đã biến mất, chỉ để lại hộp mì nhỏ dưới sàn nhà. Tôi cầm nó lên, lấy ấm siêu tốc đun nước đổ vào, mở rèm ngồi xuống bên bàn học cửa sổ, vừa ăn vừa cười mãi không thôi. Hôm nay trời quang, bầu khí quyển trong suốt. Hôm nay Chủ nhật, vậy mà Rin đi đâu? Tôi thắc mắc hoài, bỗng dưng thấy lạ vì đã lâu lắm mới biết lại cảm giác mong nhớ một người.

Thời gian chầm chậm trôi cùng bài tiểu luận dang dở. Một vài cuộc gọi từ Việt Nam thỉnh thoảng phá vỡ sự tập trung. Mẹ hỏi han đủ thứ, nhắc tôi phải ăn uống đầy đủ, bạn bè thì đòi kể chuyện bên này có gì hay. “Nhiều lắm. Thôi để lần sau”. Cúp máy im lặng hồi lâu, trong tôi bỗng trào dâng lòng tin về một điều kỳ diệu. Như cơn gió thổi tung rèm cửa ban nãy phải chăng cũng vừa lướt qua Rin. Không hiểu nổi mình nữa.

Bóng tối phủ xuống những ngón tay gõ phím từ khi nào. Tôi ngừng lại, nghe hơi thở mình phả nhẹ trong đêm. Bây giờ ở nhà mùa Đông gõ cửa, chiếc khăn len thì vẫn ở đây, hoàn toàn không dùng được. Sai thời điểm, sai cả không gian, càng nghĩ càng thấy buồn. Nỗi buồn như cơn mưa không hẹn, bền bỉ rơi mãi trong lòng.

Vì không còn tâm trạng ngủ, tôi quyết định thức đêm hoàn thành bài tiểu luận. Muốn vậy thì cần rất nhiều cà phê để duy trì trạng thái tỉnh táo. Tôi rời khỏi nhà, đi thang máy xuống tầng một. Cách khu trung cư ba phút đi bộ có một cửa hàng tiện lợi hoạt động 24/7, ánh đèn trắng xanh hắt sáng vời vợi giữa đêm khuya. Tôi bước vào, tiến đến tủ lạnh đồ uống chọn hai lon cà phê sữa, trả tiền, quay ra thì gặp Rin.

“Cậu cũng mua gì à?” Tôi cất giọng.

“Không, tôi khó ngủ nên ra ngoài đi dạo thay đổi không khí, tình cờ ngang qua đây.”

“Thế à?”

“Ừ.”

Không chút do dự, tôi đưa Rin một trong hai lon cà phê vừa mua. “Mình tôi cũng không uống hết”. Rin cười nhẹ, “Cám ơn cậu”, vén mái tóc xõa ra sau rồi nhẹ nhàng đón lấy. Cửa hàng nằm ngay mặt phố, bốn bề trôi theo ánh đèn vàng lững lờ đổ bóng những hàng cây. Tôi và Rin chọn một vị trí đứng gần lối ra vào, bật lon uống lặng lẽ. Tiếng các phương tiện văng vẳng giữa đêm không đủ khả năng chạm đến sự im lặng. Nương nhờ hơi máy lạnh mát mẻ phả ra sau lưng, tôi gom hết dũng khí hỏi rõ vướng mắc trong lòng:

“Hôm nay… Hình như cậu về rất muộn?”

Rin nhìn sang cùng ánh mắt thoáng ngạc nhiên.

“Ừ. Tôi tới trường làm bài tập nhóm, xong xuôi các bạn rủ đi ăn sushi, rồi hát karaoke. Ban nãy về nhà thấy phòng tắt đèn, tôi tưởng cậu ngủ rồi.”

“Tôi không nghe tiếng cạch cửa, vẫn nghĩ cậu chưa về. Mải viết tiểu luận quá nên quên luôn bật điện.”

“Ra vậy.”

“Nếu cậu chịu gõ cửa, hoặc tôi bước ra khỏi phòng để biết cậu đã về. Chúng ta đã không mất công đoán mò hay chấp nhận những giả sử mơ hồ.” Tôi nghĩ thầm thôi, vậy mà vẫn sợ Rin nghe thấy.

“Tôi đoán cậu không định ngủ tối nay.”

Tôi gật đầu xác nhận. “Ngày mai là hạn cuối nộp bài.”

“Thỉnh thoảng tôi cũng bị bài vở cuốn đi mải miết. Mệt mỏi nhưng hãnh diện vì được sống trong cảm giác sẵn sàng làm những chuyện vượt quá sức mình.”

Lời nói đầy hứng khởi và vẻ mặt đượm buồn của Rin dường như chẳng ăn nhập với nhau. Tôi tự hỏi lý do, sau đó thấy bạn ấy lơ đãng xoay tròn lon cà phê giữa lòng bàn tay nhỏ thấm lạnh. “Minh này…” Rin ngập ngừng, chưa vội nói tiếp mà rút điện thoại ra, dường như muốn xem giờ. Tôi thoáng nhìn qua, chỉ thấy được hai số đầu tiên là 0 và 1.

“Một giờ sáng mai lại hẹn nhau ở chỗ này nhé. Dù uống bia, cà phê hay sữa đậu nành thì hai người vẫn tốt hơn một. Tôi sẽ đợi cậu.”

Rồi nhanh chóng quay người rời đi. Tôi bị bỏ lại cùng hàng ngàn câu hỏi, nhìn bóng tối lặng lờ chảy khắp con đường như dòng sông. Bước chân Rin bì bõm lội trong đó, mặc kệ ánh đèn vàng hiu hắt phủ xuống bóng lưng mảnh dẻ, xa dần thành một chấm nhỏ mất hút. Đến lúc này tôi mới như người say tỉnh mộng, vội vàng đuổi theo bạn ấy bất chấp cơn thắt lồng ngực.

Nhưng không kịp, vì Rin về đến nhà trước tôi. Hẳn bạn ấy đang ở đâu đó đằng sau cánh cửa khép kín im lìm kia. Tôi thất vọng trở vào phòng, buông mình xuống giường thẫn thờ rất lâu, rồi nghĩ sẵn trong đầu những điều cần phải nói cho cuộc hẹn hôm sau. Tôi sẽ kể Rin nghe về tôi, về Linh, về cuộc chạy trốn hơn 2000 cây số nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi những cảm xúc trong trái tim mình. Nghe hết rồi, Rin có thể cho tôi lời khuyên nên làm gì với chiếc khăn len màu lông chuột. Tôi sẽ thú nhận hôm đó là ngày sinh nhật người tặng quà, tôi đã hy vọng màu đỏ ở Chinatown có thể an ủi mình, nhưng hóa ra không được. Chiếc áo phông trắng in những vết máu loang đã khô màu, thực ra tôi vẫn chưa nỡ giặt nó. Cậu muốn biết lý do không? Biết đâu nếu tôi mở lòng với Rin, bạn ấy cũng sẽ làm thế với tôi. Biết đâu bạn ấy cũng là một kẻ đang chạy trốn nỗi buồn. Tôi cũng muốn biết về những giọt nước mắt, muốn hiểu lời hứa sẽ đợi tôi liệu còn ý nghĩa nào khác không. Tôi sẽ thừa nhận hai người vẫn luôn luôn hơn một. Và chỉ cần Rin gật đầu, tôi sẵn lòng uống cà phê lạnh với bạn ấy lúc một giờ sáng. Không chỉ ngày mai, mà còn cả ngày mai của những ngày mai. Như hai kẻ lạc bước tình cờ tìm thấy nhau giữa thành phố xa lạ, trở thành chỗ dựa để người còn lại bước về phía trước bằng tất cả lòng thành. Mạnh dạn và an tâm. Rồi sẽ có ngày chúng tôi không cần ngoảnh lại đằng sau nữa.

Quyết định vậy đi.

Trước khi rời khỏi phòng, tôi đặt báo thức lúc một giờ sáng mai để chắc chắn mình không ngủ quên. Đứng trước cánh cửa phòng kế bên, tôi hít thở thật sâu, rồi đưa tay gõ nhẹ. Cánh cửa hé mở, để lộ cặp mắt trong veo mở to, dịu dàng như thành phố này quanh năm ấm áp. Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, nói rất nhỏ:

“Một giờ sáng mai ở chỗ cũ nhé. Tôi cũng sẽ đợi cậu.”

| Xu | Raxu Nguyễn.

Truyện ngắn được trích từ sách “Nỗi buồn màu xanh lá” – Đã xuất bản.
——–
1 Khu phố người hoa
2 Rain tree, còn được gọi là cây muồng tím.

Về tác giả

| Xu |

Author & Founder

Either 10 or 0. Số 10 hoặc số 0. Không có trường hợp khác | Tin tưởng: Những điều tốt đẹp, chỉ cần đủ tốt đẹp, sớm muộn gì cũng sẽ được nhận ra.

Bài cùng tác giả